Trời đất mờ mịt trước ánh bình minh, thế nhưng đã thấy được đường viền của đất liền, điều này làm cho bọn họ có cảm giác quen thuộc.
"Tạm biệt!"
Vèo vèo vèo!
Ba người Sở Phong vọt lên trên khoảng đất bằng với tốc độ cực nhanh rồi thở dài một hơi, cuối cùng bọn họ cũng đã rời khỏi biển sâu, trở về nhà của mình.
Một con quái thú nhô đầu ra khỏi mặt nước, giơ lên những chiếc móng vuốt đầy vảy sắc nhọn quơ quơ như tạm biệt với bọn họ rồi phá tan mặt nước rẽ sóng mà đi về phía xa.
"Nếu có cơ hội thoát khỏi Địa Trung Hải cằn cỗi thì hãy đến Đông Hải tìm chúng tôi, bọn tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ cây phù tang một lần, sau đó mang cậu tới Hải Nhãn trong Đông Hải để hóa thành rồng." Sở Phong hô to.
Sau khi con quái thú kia nghe thấy thì chỉ phù phù một tiếng, khuấy động lên từng đợt bọt nước, sau đó nó lao mạnh vào trong biển sâu không còn thấy bóng dáng nữa.
Nó thầm oán ở trong lòng, tên ma đầu này còn muốn biến mình thành thú cưỡi hay sao? Du lịch Đông Hải gì chứ, lừa gạt cá mà thôi, nó từng nghe nói, nơi đó chính là sào huyệt của Chân Long Phương Đông!
Ở trên bờ, Đại Hắc Ngưu lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật, mấy ngày nay nó vẫn cứ ngủ như thế không tỉnh, hơn nữa thân thể nó còn nóng lên rất bất thường, tác dụng phụ của thuốc vạn linh huyết dược vẫn chưa biến mất.
"Tính toán thời gian một chút, cây phù tang của Đông Hải cũng sắp đến lúc phải xuất thế rồi, không biết Giao Long và Kim Ô có tham gia trò vui hay không, tốt nhất không nên tới gần chỗ kia." Đại Hắc Ngưu ngáp một cái nói.
Bọn họ không dám dừng lại lâu, thậm chí hận không thể lập tức trở về núi Côn Luân, bây giờ mà vẫn ở Phương Tây thì quá nguy hiểm.
Schieler còn có thể điều động và sử dụng cả tên lửa đạn đạo cùng vũ khí hạt nhân thì đã chứng tỏ hắn ta rất có uy quyền! Ở lại thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm, đặc biệt là bây giờ bọn họ vẫn đang tiến hóa chưa xong, không thể bị người quấy rối.
"Nhanh đi về thôi, nói không chừng trên đỉnh đầu còn có vệ tinh đang khóa chặt vị trí của chúng ta." Đại Hắc Ngưu thần hồn nát thần tính nói.
Ba người một đường đi thẳng qua vùng núi, không nghỉ chân ở bất kì chỗ nào có con người, nếu nghỉ lại sẽ rất dễ bị bại lộ.
Mặt trời đỏ nhô lên khỏi đỉnh núi, sương mù lượn lờ ở trong núi rừng xanh um, ánh bình minh chiếu rọi khắp nơi phát ra đủ mọi màu sắc, mang tới một chút ấm áp cho ngày mới.
Cả quãng đường đều rất thuận lợi, bọn họ phát hiện ra, nơi đây cách đích đến của bọn họ không còn xa nữa.
Sau khi trời đất biến đổi dị dạng, tất cả các nơi xuất hiện không gian tầng tầng chồng chất, hơn 1,200 km lộ trình thật sự không tính là quá xa xôi.
Khi chỉ còn cách đường hầm nối dài thần bí kia vài chục mét, mấy người Sở Phong ngừng lại, cùng nhau cẩn thận cảm ứng xung quanh, chỉ sợ bị người ta phục kích.
Bọn họ cẩn thận lẻn tới gần, vừa đi còn vừa ngáp liên hồi, cứ như thế đi vào bên trong sương mù.
Cho dù mặt trời đã mọc lên rất cao nhưng ánh mặt trời cũng không chiếu rọi tới nơi này, cả vùng núi bị sương trắng cản trở, không gian trở nên mơ mơ hồ hồ, khiến người ta nhìn không thấy phía trước.
Dù là một nơi vô cùng nguy hiểm nhưng chỉ cần đi xuyên qua nơi này là bọn họ có thể về đến phương Đông!
Một mình Sở Phong đi trước, hai con trâu tiến vào ngủ đông, chờ tin tức của hắn, bọn họ đều sợ bị người ta gài bẫy, trạng thái của hai con trâu lúc này rất gay go, tinh thần cả hai rất kém, cứ liên tục muốn ngủ say.
Suốt cả quãng đường mười mấy dặm, Sở Phong đi rất chậm, ẩn nấp ở trong bên trong sương trắng, im lặng bước đi. Một tay hắn nắm đoản kiếm màu đen, một tay nắm Kim Cương Trác, đồng thời phi kiếm màu đỏ thắm cũng sẵn sàng được lấy ra bất cứ lúc nào.
Cuối cùng hắn cũng đến được khu vực thần bí nhất, nơi này có một hẻm núi, đi xuyên qua là sẽ đến Tân Cương.
Xem ra không có mai phục!
Dù vậy, Sở Phong vẫn không hoàn toàn thả lỏng, hắn giống một linh hồn tiến lên, cả thân mình dán vào vách núi đi về phía trước, cả người đều hòa vào bên trong sương mù, hòa thành một thể với trời đất.
Hắn đang lo lắng sẽ có kẻ địch trốn ở trong hẻm núi.
Lúc này, không ai có cách nào cảm ứng được dấu hiệu hắn có mặt ở đây, tất cả khí thế của hắn đều được phong bế ở trong cơ thể.
Con đường này rất ngắn cũng rất yên tĩnh, nhưng Sở Phong mất tận mười phút mới đi xong, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đại chiến.
Cuối cùng hắn cũng rời khỏi hẻm núi, trở lại Phương Đông, đứng ở bên trên đất Tân Cương, có điều nơi này vẫn có sương trắng rất đậm, rất khó để nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Sở Phong biết cần phải đi đươc một khoảng nhất định mới có thể nhìn thấy cảnh vật sinh động ngoài kia, hắn đã hơi hơi thả lỏng.
Nhưng mà, trong nháy mắt, cả cơ thể hắn lại căng thẳng lên, toàn bộ lông tóc dựng đứng, hắn biết chuyện đã hỏng rồi, kẻ địch còn nham hiểm hơn so với tưởng tượng của hắn, bọn chúng không hề mai phục ở trong hẻm núi, mà là ở chỗ lối ra.
Nơi này là chỗ con người ta dễ buông lỏng nhất, bởi vì khi đi đến đây đều sẽ cảm thấy đã chạy thoát rồi.
Ai có thể ngờ tới, tử cục lúc này mới bắt đầu!
Xoạt!
Một đạo ánh kiếm hừng hực xé tan màn sương trắng, giống như một thanh kiếm trừ trên trời rơi xuống, chém thẳng về phía đầu của Sở Phong, cứ như muốn chém hắn ra làm hai nửa.
Ovid ra tay!
Trong tay hắn ta cầm một thanh kiếm to óng ánh, trên người mặc giáp trụ sáng rực, mái tóc dài màu vàng óng rối tung, đôi con ngươi ác liệt, nhìn hắn ta giống như một vị thần kỵ sĩ đi ra từ thời đại thượng cổ, phục kích Sở Phong.
Coong!
Dù cho muốn tránh thì cũng tránh không kịp, Sở Phong vung Kim Cương Trác trong tay lên, đón nhận thanh kiếm Quang Minh kia, giữa hai người bắn ra ánh sáng rực rỡ, âm thanh va chạm đinh tai nhức óc vang lên.
Năng lượng thần bí cuồn cuộn tỏa ra, giống như là một cơn lốc bao phủ toàn bộ nơi đây, đến cả những tảng đá to bằng cái thớt cũng bị bắn lên giữa không trung, sau đó lại nổ tung.
Đây là một lần va chạm mạnh của hai người!
Cảnh giới của Ovid rất cao, hắn ta đã đột phá ba đạo gông xiềng từ lâu, cũng đã nắm giữ hàm nghĩa của Quang Minh, học được kiếm quyết của Giáo Đình Quang Minh, thực lực siêu phàm.
Nếu như là người khác, mới đột phá một đạo gông xiềng mà bị hắn ta đánh lén như vậy nhất định sẽ trực tiếp bị bổ đôi thành hai nửa rồi.
Có điều, Kim Cương Trác mà Sở Phong nắm giữ thực sự quá khủng bố, nó chống đỡ lại kiếm Quang Minh, răng rắc một tiếng, đã hủy diệt một thân kiếm màu bạc phi phàm.
"Hống!"
Sở Phong gặp phải uy hiếp không ngừng, bởi vì nơi này còn có mấy tên cao thủ cấp thú vương ẩn núp, hầu như cũng là vừa nhìn thấy hắn liền vồ lên giết tới.
Ở phía sau hắn vang lên tiếng gào rung chuyển trời đất, một con mãnh thú trắng như tuyết cao như ngọn núi nhỏ, vung một cái tát xuống, móng vuốt của nó to lớn như một cái gầu nước.
Sở Phong thoát khỏi kiếm Quang Minh của Ovid xong liền lập tức nghiêng người, kết quả, móng vuốt này rơi xuống mặt đất khiến cho cả vùng núi rừng rung chuyển.