Trong nháy mắt, đất đá tung toé khắp nơi, đất đai sụp lún, mấy ngàn cân đá tảng đều bị chấn động bắn tung tóe ở giữa không trung, lực lượng của con thú vương này lớn vô cùng.
Xoạt!
Sở Phong còn chưa kịp đứng vững thì một đạo ánh kiếm chói mắt lại bắn tới, ngăn trở đường đi của hắn. Ở cách hắn không xa có một cô gái trẻ tuổi, trên người mặc giáp trụ Quang Minh, cầm trong tay một thanh kiếm thân màu bạc, đâm từ phía sau thẳng hướng vào tim của Sở Phong.
Có một cô gái đang đứng ở nơi đó.
Cô gái này cũng đã đột phá ba đạo gông xiềng, thực lực xấp xỉ Ovid.
Keng!
Sở Phong thôi thúc phi kiếm đỏ đậm, ngăn chặn ở sau lưng mình, chắn lại một chiêu kiếm chí mạng này, nếu như hắn không có võ công tinh thần thì đối mặt với sự vây giết và những đòn đánh tử huyệt này, chắc chắn đã máu tươi đầm đìa.
"Hống. . ."
Nhưng mà phục binh ở nơi này còn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng, mặt khác còn có mấy con thú vương xuất hiện mang theo cuồng phong, cát bay đá chạy, xông tới nhào giết.
Sở Phong rống một tiếng to, vận dụng Ngưu Ma âm công, khắp nơi chấn động, đồng thời vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt, gia tăng sóng âm, công kích vào tinh thần của bọn họ.
Hắn vung Kim Cương Trác và cả đoản kiếm màu đen lên, cũng thôi thúc phi kiếm đỏ đậm, miễn cưỡng bức lui một con thú vương về phía sau, còn mình thì cố gắng chống lại sự công kích trí mạng của những người khác, xoay người trốn vào trong hẻm núi.
Con đường đi về Phương Đông này không thông, đã bị người khác niêm phong lại.
"Xem mày còn có thể trốn chỗ nào!"
Mấy người phía sau truy sát lấy Ovid dẫn đầu, tất cả đều toả ra uy thế cấp thú vương khủng bố, cả một vùng đất rộng lớn đều bị chân bọn họ đạp nứt, tất cả đều lấy tốc độ siêu âm đuổi theo Sở Phong.
Ầm!
Không khí nổ tung, không trung giống như xảy ra lôi kiếp, chấn động tới mảnh đất sương mù này.
Sở Phong xuyên qua hẻm núi, lại trở về vùng núi Hy Lạp, hắn bắt đầu lao nhanh, bởi vì trạng thái trước mắt của hắn quả thực quá kém, tuy rằng không giống hai con trâu hận không thể ngã xuống đất ngủ ngay lập tức, nhưng cũng không có tinh thần cho lắm.
Hắn vẫn chưa kết thúc quá trình tiến hóa, quá trình lột xác vẫn chưa kết thúc, đang ở trong loại trạng thái này thực sự không thích hợp đại chiến.
Huống hồ, đuổi theo hắn chính là một đám sinh vật Cấp Vương, nếu hắn thực sự dừng lại, có thể đoán được kết cục nhất định sẽ rất thảm, bởi vì những người này kém cỏi nhất cũng đã đột phá được hai đạo gông xiềng.
Ầm!
Sở Phong giống như là một đạo sấm sét đi ngang qua nơi bọn Hoàng Ngưu ẩn thân, nhằm về phía phương xa, cuồng phong đem những đất đá, cây cỏ xung quanh đều cuốn lên, đồng thời mặt đất cũng bị hắn ta đạp cho rạn nứt.
Mấy người ở đằng sau đều đuổi theo bằng tốc siêu âm, thậm chí ngày càng nhanh hơn, đang dần rút ngắn khoảng cách!
Đôi mắt của Hoàng Ngưu và Đại Hắc Ngưu trợn tròn, hận không thể lập tức giết ra ngoài, thế nhưng Sở Phong đã có ước hẹn với bọn họ, nhắc nhở qua bọn họ, không được lộ đầu ra một chút nào, nếu như có người truy sát hắn thì cũng chính là cơ hội để hai người trốn về Phương Đông tìm viện binh tới!
Phải biết, trên núi Côn Luân kia vẫn có cao thủ tuyệt thế tọa trấn đấy!
Lấy trạng thái hiện tại của hai người như thế này, cả người nóng lên, tinh thần mệt mỏi, buồn ngủ bất thường, căn bản không thích hợp ác chiến, chém giết cũng chỉ có thể uổng mạng.
Mỗi người bọn họ đều đã ăn hai nụ hoa, tác dụng phụ tất nhiên phải lớn gấp đôi Sở Phong rồi.
Lúc này, đôi mắt hai người đều đỏ, trong lòng khó chịu lạ thường, bọn họ đều không phải hạng người thiên tính bạc lương, nhìn thấy huynh đệ của chính mình liều chết dẫn kẻ địch đi xa, hai con trâu nắm chặt tay thành nắm đấm, đều đang run rẩy.
"Đi!"
Cuối cùng, bọn họ cũng không quay đầu lại nhắm vào bên trong sương mù mà xông qua hẻm núi, trốn về Phương Đông.
"Sở Phong, người anh em, ngươi nhất định phải sống sót, chờ chúng ta tìm viện binh tới nha!" Đại Hắc Ngưu rít gào.
"Schieler, ngươi chờ đấy!" Hoàng Ngưu cũng kêu la, tuy rằng bọn họ đã sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn bắt đầu lao nhanh, bay nhanh ở trên đất Tân Cương, chạy về phía ngọn núi Côn Luân.
Đáng tiếc, chõ này còn cách quá lâu, Côn Luân cách đây vô cùng xa xôi!
Hai con trâu lòng như lửa đốt, xuyên qua dãy núi lớn Sơn Việt, rất muốn hàng phục một loài chim dữ, mang theo bọn họ bay đi.
Đáng tiếc nơi này không phải núi Côn Luân, làm sao dễ tìm thấy loài chim dị nhân mạnh mẽ như vậy, hơn nữa cho dù là phát hiện cũng rất khó tới gần.
"Sở Phong ngươi nhất định phải sống sót nha!"
Hai con trâu càng điên cuồng hơn, chạy đến thân thể co giật, huyết dịch sôi trào, đều muốn đốt cháy lên.
Lúc này, Sở Phong thực sự gặp phải phiền toái lớn, bị tám con sinh vật Cấp Vương truy sát, mà trạng thái của hắn cũng không phải đối thủ của bọn chúng, dù sao hắn chỉ mới đột phá một đạo gông xiềng.
Làm sao chống đỡ?
Hắn có Kim Cương Trác, bất ngờ đánh ra chắc là có thể đánh gục một người.
Thế nhưng, chỉ cần hắn dừng lại, dù cho là một phút nghỉ chân ngắn ngủi cũng chắc chắn phải chết, bởi vì cảnh giới của hắn quá thấp!
"Sở huynh đệ đừng trốn, chúng ta nhờ một chút." Ovid ở phía sau hô to, trên mặt mang theo nụ cười, mái tóc dài màu vàng óng giống như hỏa diễm phất phới ở phía sau.
Sở Phong không để ý đến, thực sự là biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Ngày đó Ovid ở trong Vatican Ovid dẫn hắn và Hoàng Ngưu và cả Đại Hắc Ngưu đi làm quen với tất cả các nơi trong thành, quan sát vườn thánh dược, nhiệt tình biết bao.
Ai có thể nghĩ tới, hắn ta là phụ tá đắc lực của Schieler, hiện tại là chủ lực truy sát Sở Phong.
Chẳng có gì phải nghi ngờ, Sở Phong chỉ cần dừng lại, Ovid nhất định sẽ vung thanh kiếm Quang Minh lên, bổ phía hắn, vừa nãy tên này cũng đã mai phục bổ hắn một lần rồi.
Sở Phong bắt đầu lao nhanh, thế nhưng tám con vật ở phía sau kia đều không có một kẻ yếu, tốc độ rất nhanh, bởi vì đột phá gông xiềng càng nhiều, thể chất càng cường đại.
Một con gấu trắng to lớn giống như ngọn núi nhỏ nhảy lên vồ phát ra tiếng vang ầm ầm tấn công về phía hắn.
Loại tốc độ kia rất đáng sợ, giống như tuyết lở che ngợp bầu trời, muốn bao trùm hắn ở bên dưới.
Sở Phong không thể không thay đổi phương hướng, chuyện này nhất thời bị người ta tóm lấy cơ hội, thanh kiếm của Ovid xẹt qua, lưu lại một đạo vết thương ở sau lưng hắn, gần như lộ ra cả xương, máu tươi đầm đìa.
"Trừ phi giết chết ta, nếu không các ngươi chắc chắn sẽ phải trả giá thật lớn!"
Sở Phong trốn đi nơi khác, dọc theo đường đi vượt núi băng đèo, hắn quen thuộc vùng núi hơn so cới những người này, bởi vì trước đây không lâu chính là từ nơi này tới được, xem như đây là ưu thế.
"A, ngươi còn muốn tiếp tục sống? Schieler đại nhân muốn ngươi chết, Hắc Long Vương, Bắc Cực Vương muốn ăn thịt uống máu của ngươi, ngươi còn vọng tưởng có thể lưu lại trên đời này, thực sự là chuyện nực cười!" Một tên thú vương cười lạnh.
"Xích Lân đâu? Làm sao còn chưa tới, nếu như hắn ở đây, giương cánh ngang trời, đã sớm đuổi kịp tên tiểu tử Phương Đông này rồi, làm sao có thể tha cho hắn sống thêm chốc lát thế này." Gấu trắng kia bất mãn.
"Tiểu tử họ Sở thân ái, chỉ cần ngươi dừng lại, chưa chắc không có cơ hội sống sót nha, chúng ta cùng là nhân loại, sẽ bảo vệ ngươi."
Cô gái tóc vàng kia cười tủm tỉm. Cô ta còn rất trẻ trung, xem ra rất có sức sống. Khuôn mặt tinh mỹ thanh tú, da thịt trắng mịn nhẵn nhụi giống như sứ trắng, mái tóc dài màu vàng óng phấp phới, thân thể thướt tha kiên cường. Cô ta mang theo một thanh kiếm thân bạc, đang nhanh chóng truy đuổi.