Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 329 - Chương 345: Đôi Chân Của Thần (1)

Thánh Khư Chương 345: Đôi chân của thần (1)

Sở Phong không hiểu gì cả, thánh địa bên bờ biển là cái gì? Nhìn cô gái nhỏ cả người đang phát sáng, ngay cả từng sợi tóc cũng lóng lánh xinh đẹp trước mắt, Sở Phong có chút nghi ngờ không biết hắn có phải là đi nhầm vào Atlantis rồi không, cũng chính là cái nơi truyền thuyết ở vùng biển Đại Tây Dương kia.

Sau khi trời đất biến dị, những thứ cứ tưởng chỉ là truyền thuyết cũng lần lượt xuất hiện.

Cho dù hòn đảo bị mất tích kia một lần nữa xuất hiện thì hắn cũng sẽ không khiếp sợ gì nhiều.

Bởi vì thời gian sớm nhất mà Atlantis được nhắc tới là ở trong tác phẩm của thời Hy Lạp cổ đại, mà Sở Phong cũng dọc theo vùng biển của Hy Lạp mà trốn ra.

Cho nên hắn mới có suy nghĩ này.

"Rống..."

Trong biển, Kình Vương đang gầm thét, sóng lớn dâng tới tận bầu trời, vô cùng kinh khủng, rõ ràng là một loài sinh vật biển nhưng lại giống như một con thú hoang đang gào thét.

Những dòng khí máu cuồn cuộn chảy ra từ trong thân thể nó, bay lên ngợp trời, kẻ mạnh đạt cảnh giới Cấp Vương cấp cao đang thể hiện sức mạnh đáng sợ của nó, đủ để chống lại tất cả các loại hỏa tiễn.

Nó đang rất bực bội với Sở Phong, trong lúc nó trúng độc không có ý thức, hắn lại núp trong bụng nó mà ngủ say sưa, nó đang biểu đạt cơn tức giận của mình.

"Được rồi, đừng tức giận, các ngươi không phải là kẻ thù." Cô gái nhỏ có làn da trắng nõn như ngà voi trấn an Kình Vương, đôi mắt to chớp chớp, nhìn nó rồi vẫy tay một cái.

"Cảm ơn cô!" Kình Vương yên tĩnh lại, truyền ra một làn sóng tinh thần, hai người ngôn ngữ khác biệt nên nó chỉ có thể dùng cách này để giao tiếp.

Sau đó nó ở trong biển nhìn chằm chằm Sở Phong, dù sao cũng là sinh vật có cảnh giới Cấp Vương cấp cao, sự uy nghiêm của vương giả không thể xúc phạm.

"Thật sự xin lỗi. Tôi bị người đuổi giết nên mới trốn vào trong biển, không ngờ bị ngài nuốt mất, tôi hôn mê mấy ngày, cũng xem là trong họa có phúc." Sở Phong mở miệng giải thích.

Kình Vương liếc hắn, tên nhóc này nói như thể nó mới là người xấu?!

Cô gái nhỏ lóng lánh xán lạn, xinh đẹp giống hệt thiên sứ xuống trần, đôi mắt to màu xanh bảo thạch giống như có thể nhìn thấu lòng người, tựa hồ nhìn ra được sự khó hiểu của Sở Phong, liền nói thẳng với hắn rằng: "Đây là thành phố Thánh Jerusalem."

Sở Phong ngớ người, hắn ở trong đại dương tiến hành phiêu lưu ký khi nào thế? Cư nhiên từ Hy Lạp vượt qua Địa Trung Hải chạy tới đất Trung Đông, phải biết là đại dương hiện nay bao la bát ngát, lớn đến kinh người.

Hắn lén nhìn Kình Vương, con cá lớn này thật sự giỏi quá rồi, không biết có thể dụ nó đi tham dự đại chiến tranh đoạt cây thần Phù Tang của Đông Hải không nữa?

Hắn vừa mở miệng muốn trao đổi, Kình Vương liền lập tức trả lời: "Ngươi có thể vác ta từ chỗ này bơi tới Phương Đông sao?!"

Không có cách nào để trò chuyện vui sướng, Sở Phong bènh xoay người đưa lưng về phía nó.

Kình Vương không ngốc, nó cảm thấy tên nhóc đằng kia chỉ muốn tìm một con thú cưỡi miễn phí đưa hắn về Phương Đông nên nó mới lên tiếng trước chặn ngang ý định của hắn.

Sở Phong vô cùng tò mò về cô gái nhỏ này, hắn nhìn không thấu cô bé, nhìn qua mới có bảy tám tuổi mà lại có khí chất phi phàm, cả người ngập tràn ánh sáng thần thánh.

Nếu như không phải biết bây giờ có những sinh vật siêu phàm ra đời vì tiến hóa thì rất dễ khiến người khác nghi ngờ rằng cô là con cháu vị thần nào đấy.

Mới nhỏ thế này đã được ánh sáng thần thánh bao phủ.

Sở Phong nói chuyện với cô, nhưng cô gái nhỏ một chữ cũng không nói nhiều, chỉ nói mình sống ở thành phố Thánh Jerusalem, thích đọc và tìm hiểu các loại sách cổ.

Sở Phong cũng không hỏi tiếp nữa, bởi vì hắn biết hỏi thêm cũng không được gì, cô gái nhỏ không muốn nói nhiều về chuyện này, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút bất an, hắn cảm nhận được một luồng khí tức rất đặc biệt ở cái gái nhỏ chỉ mới bảy tám tuổi này.

Trên người cô bé có một vài tính chất đặc biệt rất giống với Hoàng Ngưu sau khi hóa hình!

Hoàng Ngưu sau khi hóa hình, mái tóc dài màu vàng óng ả, xinh đẹp vô cùng, giống hệt như một con búp bê sứ tinh xảo, không giống con người.

Sở Phong bị suy nghĩ của mình dọa cho hết hồn, chẳng lẽ cô gái nhỏ này không phải là người của thế giới này? Hắn quả thật cảm nhận được một loại khí vận siêu thoát.

"Em phải đi rồi, tạm biệt anh." Cô gái nhỏ phất tay cười sau đó đi đi xa, chạy về hướng thành phố Thánh Jerusalem, ánh sáng thần thánh trên người cô bé dần dần biến mất.

"Nếu có dịp phải kêu Hoàng Ngưu đến xem thử em ấy, có lẽ cũng là một 'Kẻ hạ phàm'. " Vẻ mặt Sở Phong nghiêm túc.

Hắn đã sớm biết, những sinh vật có thể vượt qua cánh cửa sinh tử, cuối cùng dọc theo con đường thần bí hạ xuống thế giới này tất nhiên có chỗ hơn người.

"Phốc!"

Phía sau, Kình Vương tạo ra một con sóng lớn cao tới mấy trăm mét, tạo nên một trận sóng thần phát ra tiếng sấm đánh về hướng của Sở Phong.

"Mả cha mày!"

Sở Phong chạy rất nhanh, nhưng cuối cùng cũng bị sóng lớn nhấn chìm, cả người ướt sũng đứng ở đằng xa trừng mắt nhìn con cự thú trong biển.

Kình Vương cười trên sự đau khổ của người khác, hiển nhiên nó thù rất dai, nhưng nó không phải là loại sinh vật hung hãn tàn bạo thế nên mới dùng cách này chơi đùa với Sở Phong.

"Ngươi thật sự không suy xét tới việc đến sào huyệt của Chân Long Đông Hải để hóa rồng sao? Đến lúc đó ngươi có thể tự do bay lượn trên trời cao, không cần bị nước biển giữ chân nữa."

"Nhóc con, ta đều sống tới mấy trăm năm rồi mà ngươi còn muốn chơi trò lừa gạt với ta à? Lăn qua một bên chơi bùn đi!" Kình Vương cười nhạo.

Sở Phong xoay người rời đi, không muốn lãng phí thêm nước bọt.

Xa xa có bóng người đông đảo, có rất nhiều đang chạy tới, tiếng kinh hô liên tục xuất hiện, những người này đều vì Kình Vương mà tới.

Bởi vì người ta đều biết ở Đại Trung Hải không thể có cá voi thế nên hiện tại xuất hiện một con lớn như một hòn đảo thế này quả thật làm người xem kinh hãi.

Sở Phong vội vàng tránh khỏi đám người, hắn sợ bị người ta chụp trúng.

Những người chạy tới vẻ mặt vô cùng kích động, già trẻ gái trai trê trên tay ai cũng cầm điện thoại, máy chụp hình tách tách chụp không ngừng, nhưng không ai dám đến gần.

Kình Vương vẫy đuôi chậm rãi bơi đi.

Qua thời gian rất lâu nơi này mới bình tĩnh lại, Sở Phong xách theo túi da thú cả người chật vật, tự nhiên làm người xung quanh kinh ngạc mà nhìn.

Hắn dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình tìm người hỏi chuyện mượn một cái điện thoại, điện thoại của hắn đã nát bấy trong cuộc đại chiến rồi.

Sở Phong liên lạc với cha mẹ đầu tiên, hắn sợ bọn họ lo lắng, kết quả hắn vừa kêu một tiếng mẹ bên kia đột nhiên im lặng, sau đó vang lên tiếng khóc thút thít.

Tiếp đó tiếng khóc của Vương Tĩnh không nén được càng ngày càng lớn.

Trong lòng Sở Phong nhất thời không dễ chịu, hắn biết lần này thật sự làm người nhà lo lắng, những ngày này cha mẹ hắn chịu khổ rồi.

"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con sai rồi, xin lỗi vì để cha mẹ lo lắng." Sở Phong nhỏ giọng an ủi, lần đầu tiên hắn cảm giác được mình chưa đủ mạnh mẽ.

Kẻ mạnh thực sự sẽ không để người nhà phải lo lắng sợ hãi.

Vương Tĩnh khóc hồi lâu mới mới ngừng, nỗi lo lắng ưu buồn mấy ngày nay tựa hồ theo tiếng khóc trôi hết ra ngoài khiến bà có cảm giác dễ chịu hơn một chút.

Bà cẩn thận hỏi Sở Phong sống thế nào, sau đó dặn đi dặn lại bảo hắn phải cẩn thận, không cần cậy mạnh, nhất định phải nhanh chóng trở về nhà một cách an toàn.

Sau đó Sở Trí Viễn cũng nói với Sở Phong một hồi, báo cho hắn ở nhà đều bình thường, bảo hắn không cần lo lắng.

Cuối cùng Sở Phong nói cho hai người qua một thời gian nữa hắn sẽ trở về, bảo hai người đừng lo lắng, hắn luôn đặt an toàn của mình lên hàng đầu... rồi mới cúp máy.

Sở Phong trả lại điện thoại, sắc mặt trở nên ngưng trọng, thông qua lời của cha mẹ thì hắn cũng hiểu được những chuyện xảy ra trong những ngày hắn biến mất.

Hắn biến mất mấy ngày, Hắc Long Vương, Bắc Cực Vương đem người đi Đông Chinh, hiện giờ đã tiến vào địa vực Tân Cương, lúc nào cũng có thể đi tới núi Côn Luân phát động đại chiến!

"Khinh người quá đáng!" Sở Phong nắm chặt nắm đấm.

Bọn họ đầu tiên là bị người tính kế ở Vatican, sau đó lại bị người dùng hỏa tiễn đánh rơi, tiếp đó bị đuổi giết không ngừng, cuối cùng lại bị vu cho cái tội gây ra đại họa động trời ở Vatican, liên lụy vô số sinh vật cấp Vương chết thảm.

Hắc Long Vương, Bắc Cực Vương lợi dùng việc này dùng danh nghĩa muốn đòi câu giải thích mà Đông Chinh, nhưng mục đích cuối cùng cũng bọn họ là muốn vươn một tay để tranh giành núi Côn Luân.

Bình Luận (0)
Comment