Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 328 - Chương 344: Khôi Phục (2)

Thánh Khư Chương 344: Khôi phục (2)

Ngày đó, con sư tử này cực kỳ bá đạo, nhưng đúng thật là nó rất mạnh mẽ, đã đột phá bốn đạo gông xiềng, từng xem thường Sở Phong và hai con trâu, muốn đánh giết bọn họ!

Trên thực tế, đúng là nó mạnh đến mức không còn gì để nói, nếu như không phải Sở Phong vận dụng Kim Cương Trác thì ngày đó ba người bọn họ đã sớm mất mạng.

"Tình huống không ổn, phía sau Sư Tử Vương còn có một con sư tử già, tục truyền hai mươi mốt năm trước thì gần như vô địch, đây chính là tồn tại siêu cấp kinh khủng đã đột phá sáu đạo gồng xiềng."

Đại Hắc Ngưu cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, kết minh với Schieler không đơn giản chỉ có hai người Hắc Long Vương, Bắc Cực Vương như vậy.

Toàn bộ thế giới rung chuyển, các thế lực lớn đều đang hoài nghi, ngay cả Sư Tử Vương đều đứng ra tỏ thái độ, ao nước này càng ngày càng đục.

Đương nhiên Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu không thể nhìn bọn họ đổi trắng thay đen, đứng ra bác bỏ, nhưng lại moi ra càng nhiều chủ đề hơn, hai phía đông tây cũng không thể bình tĩnh!

Thế giới phương tây, có một số người vẫn rất cao hứng, dù sao chết nhiều thú vương như vậy cũng để cho áp lực của bọn họ cũng giảm bớt không ít.

Bởi vậy, một vài nghị viên của Châu Âu hơi có khuynh hướng cho rằng Vatican là vô tội.

"Ta chỉ hỏi một câu, ngày đó là ai ra lệnh bắn rơi mười mấy máy bay cất cánh từ Vatican, hắn ta gián tiếp hại chết người anh em Sở Phong của ta, ta sẽ không để yên chuyện này!"

Đại Hắc Ngưu bão nổi, tuyên bố nó sẽ không dễ dàng bỏ qua khoản nợ này.

Chuyện này khiến cho sóng to gió lớn!

Sở Phong bị người đánh xuống từ bên trên không trung, bỏ qua cơ hội tốt nhất để rời đi, nếu không đã sớm mượn đường ở Hi Lạp trở lại phương đông.

"Sở Phong... Chết quá sớm, rất đáng tiếc."

Rất nhiều người đang tiếc hận, bởi vì hắn còn quá trẻ tuổi, tiềm lực còn rất lớn, những sinh vật cấp Vương khác đa phần là lão yêu quái, đạt được cơ duyên lúc thiên địa dị biến ở hai mươi mốt năm trước, quật khởi trước một bước.

Sở Phong là cường giả cấp Vương mới xuất hiện, nhưng lại chết quá sớm.

Hắc Long Vương, Bắc Cực Vương triệu hoán bộ hạ, bắt đầu hành trình đông chinh, chuyện này dẫn tới phong bạo to lớn, đó cũng không phải là bọn họ tùy tiện nói chơi mà bọn họ đang hành động thật sự!

"Tranh chấp chỉ là một cái cớ, bọn chúng muốn chiếm lấy núi Tiên ở phương đông.”

Mọi người nhận ra được, lần này là một lần va chạm mạnh giữa đông và tây, ý nghĩa tồn tại của núi Côn Luân quá lớn, có danh xưng là núi tiên đệ nhất của phương đông, là quê hương của vạn thần.

Hắc Long Vương, Bắc Cực Vương hùng tâm vạn trượng, lại muốn đông chinh, đạp lên núi Côn Luân!

...

Địa Trung Hải, một con quái vật màu đen khổng lồ, trên người chảy máu, vượt qua toàn bộ đại dương mênh mông, nhanh chóng bơi đi xa.

Đây là một con cự kình!

Dựa theo lẽ thường mà nói thì Địa Trung Hải không có loại sinh vật này mới đúng. Nhưng bây giờ lại ra đời một con Kình Vương, nó đã đột phá năm đạo gông xiềng, lúc phát cuồng huyết khí ngập trời.

Sinh vật lớn như thế, có thể dời sông lấp biển, tùy tiện vẫy đuôi một cái đều có thể quét gãy đỉnh núi trong biển.

Nó bị thương khi kịch chiến với một vị bá chủ khác, mặc dù đánh lui đối phương nhưng nó cũng bị trúng kịch độc, đang bơi về hướng một mảnh tịnh thổ.

Đến cuối cùng, ý thức của nó đều sắp mơ hồ, thế nhưng nó vẫn dựa vào bản năng mà dùng tốc độ nhanh nhất bơi về phía mục tiêu.

Mà ở trong bụng của nó, trạng thái của Sở Phong cũng không tốt hơn chút nào so với nó, cũng đang u ám. Hắn bị Kình Vương nuốt vào trong lúc nuốt nước biển thải độc.

Mới đầu, hắn không có vọng động mà chuẩn bị mượn nhờ sức của Kình Vương rời xa vùng hải vực đó, nhưng sau đó hắn phát hiện toàn thân mình phát nhiệt, thân thể nóng hổi, có chút khó mà chịu đựng nổi.

Vốn cũng không tới mức bết bát như vậy, hắn chỉ ăn có một nụ hoa thì tác dụng phụ sẽ không lớn như vậy.

Nhưng mà trong lúc tiến hóa, hắn không ngừng bị quấy nhiễu, đầu tiên là bị đạn hạt nhân tập kích, sau đó lại đại chiến kịch liệt với người khác, rồi tiếp tục đào vong mấy ngàn dặm, thực sự quá mệt mỏi.

Những chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái thân thể của hắn, tác dụng phụ của Vạn Linh Huyết Dược cũng toàn diện bộc phát.

Sở Phong mệt mỏi, sắp lâm vào trạng thái ngủ say.

Hắn đang giãy dụa, rất không cam tâm. Nhưng lúc bóng tối bao phủ, hắn phát hiện thân thể của mình đang phát sáng, bị một tầng năng lượng thần bí bao lấy, bảo vệ cơ thể.

Thậm chí, lúc hắn ngừng thở nhưng thân thể vẫn bảo trì hoạt tính như cũ.

Sau đó, hắn phát hiện, nhục thân đang ngủ đông giống như là được bao bọc trong một lớp mai rừa, mà tinh thần thì đang tiến hành "hô hấp", quan sát xung quanh trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, bảo vệ bản thân không bị hao tổn.

Cuối cùng, hắn yên tâm chìm vào giấc ngủ, thân thể bị một tầng năng lượng bao lấy, đang tiến hóa và biến đổi, mà hô hấp thì lại gần như dừng lại giống như là động vật ngủ đông.

Liên tiếp mấy ngày, Sở Phong đều ở trong trạng thái ngủ đông.

Cuối cùng, Kình Vương sức cùng lực kiệt bơi tới một bờ biển xa xôi, tình trạng của nó cũng không tốt, cực kỳ suy yếu.

Nó bị con hải thú đó cắn trúng, độc tính mười phần mãnh liệt, đã mạnh mẽ đến cấp độ này của nó cũng có chút không chịu đựng nổi, phải đi tới vùng đất này để tìm kiếm trợ giúp.

Bởi vì, lần trước ở chỗ này có người đã cứu nó.

Tiếng sáo du dương vang lên, vang vọng bên trong vịnh biển này, nghe rất êm tai, xuyên qua sóng biển, vang vọng trong biển cả.

Kình Vương mừng rỡ, trong lòng tràn ngập vui sướng, nó biết người đó còn ở trong vùng hải vực này, nhanh chóng bơi về phía trước.

Bên bờ, có một người, tóc dài phất phới, từng sợi óng ánh, toàn thân đều đang tỏa ra ánh áng tường hòa thần thánh, đó là một cô bé có gương mặt mang đường nét của người phương tây nhưng lại biết thổi sáo của người phương đông.

Cô bé rất xinh đẹp, chỉ mới bảy tám tuổi, gương mặt trắng noãn tinh xảo hoàn mỹ, mắt to như ngọc thạch, cả người đều đang phát sáng.

Theo tiếng sáo của cô bé, toàn bộ bờ biển đều yên tĩnh lại, khắp nơi có rất nhiều chim biển hạ cánh xuống, lắng nghe tiếng sáo, vô số con cá bơi lại, muốn bò lên bờ.

Kình Vương tới gần, đều sắp mắc cạn.

"Ngươi lại bị thương." Cô bé nói, toàn thân phát ra ánh vàng, cô bé bỏ sáo trúc xuống, cầm một cuốn sách cổ bằng da dê trong tay, ngâm tụng kinh văn.

Một giây sau, hào quang trên người cô bé nở rộ, cuốn sách cổ bằng da dê cũng phát ra ánh sáng vàng óng, bao trùm cô bé, sau đó chùm sáng lại bay về phía Kình Vương, nó nhanh chóng khôi phục lại.

Kình Vương phun nước, lắc đầu vẫy đuôi ở trong biển, kịch liệt lay động, lấy lòng cô bé đó.

Sở Phong bị đánh thức, bởi vì ở trong bụng cá voi, hắn cảm giác trời đất quay cuồng, bỗng nhiên hắn ngồi dậy, mà lúc này, tác dụng phụ của Vạn Linh Huyết Dược đã biến mất.

Hắn cảm giác trạng thái bây giờ rất tốt, cực kỳ mạnh mẽ!

Sưu!

Cuối cùng, Sở Phong liền xông ra ngoài, chui ra từ trong miệng lớn của Kình Vương, cùng lúc đó hắn cũng vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt, nhục thân không còn ngủ đông, khôi phục sức sống mạnh mẽ, phát ra ánh sáng sáng chói.

Sở Phong rơi xuống bờ biển, quay đầu nhìn qua Kình Vương, lại kinh dị mà nhìn cô bé bên bờ biển.

"Ngươi là ai?" Cô bé cầm cuốn sách cổ làm bằng da dê, giống như là thần linh, phát ra hào quang, trợn to con ngươi màu lam như bảo thạch, kinh ngạc nhìn hắn.

"Đây là đâu?" Sở Phong hỏi.

Ở phía sau hắn, con Kình Vương đó gào thét, phát ra uy áp cực kỳ kinh khủng.

"Đây là bờ biển bên cạnh thánh địa." Cô bé đáp.

Bình Luận (0)
Comment