Sở Phong nhịn xuống, không có đưa tay lên xoa nước bọt mà chỉ nhanh chân chạy trốn về phía bờ biển. Thật sự là sắp không nhịn nổi rồi! Hắn rất muốn quay đầu lại xông thẳng về phía hai sinh vật cấp Vương kia. Cảm giác đói cồn cào khiến hắn khó mà chịu đựng được, giống như là có một đám lửa đang cháy phừng phừng trong bụng.
"Thật sự là hắn?" Thân hình Ovidius cao lớn, đôi mắt xanh bắn ra thần quang, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc, không phải hắn đã là một người chết sao?
Vatican đã tuyên bố với truyền thông, Sở Phong đụng vào cấm chế, chết ở vườn thánh dược, hài cốt không còn, tất cả mọi người đều biết chuyện này.
Hơn nữa, còn dẫn tới gợn sóng không nhỏ ở phương đông, bởi vì Sở Phong có danh khí không nhỏ.
Bây giờ hắn lại xuất hiện, thân hình cao lớn của Ovidius lập tức căng chặt, phát ra khí cơ nguy hiểm như là một con thú dữ,. Hắn ta tăng tốc độ lên tới cực hạn, vượt qua tốc độ âm thanh, đuổi theo Sở Phong.
Người này phải chết, hắn ta muốn giết người diệt khẩu!
Bằng không, Sở Phong lại xuất hiện trên thế gian sẽ khiến cho cái cớ của Vatican có lỗ thủng. Đã tuyên cáo hắn chết, kết quả hắn lại ngoi đầu lên ở Jerusalem, tất nhiên sẽ dẫn tới gợn sóng, tạo thành ảnh hưởng xấu!
Phía trước, Sở Phong cũng tăng tốc độ, không còn cố gắng ẩn người nữa, vượt xa vận tốc âm thanh, truyền ra tiếng nổ vang kinh khủng. Hắn đạp nát mặt đất, nhanh chóng trốn về phương xa.
"Sở thân mến, đừng có trốn, chúng ta sẽ không làm tổn thương cậu, có thể ngồi xuống thương lượng một chút, Vatican hoan nghênh sự gia nhập của cậu."
Ovidius mở miệng, trên mặt mang theo ý cười, giọng nói cũng rất ôn hòa. Nếu như không hiểu rõ chuyện thì chắc chắn sẽ nghĩ hắn ta là một người rất hiền lành.
Về phần Bạch Hùng thì nhếch miệng, lộ ra răng nanh trắng như tuyết, cười không ra tiếng, thân thể của nó đang lớn lên, da lông trắng như tuyết đang phát sáng như tơ lụa, chạy như điên.
"Sở, đừng chạy trốn nữa, chúng ta không có ác ý." Ovidius vẫn đang gọi hàng, chỉ là biểu lộ trên mặt có chút lạnh lẽo, cơ thể chạy với tốc độ siêu thanh, một đầu tóc dài màu vàng kim nhạt đều đang bay múa trong gió, hắn ta như một con hùng sư, tản ra dao động kinh khủng.
Ngoài miệng nói rất hay, nhưng mà hắn ta lại động sát niệm, nhất định phải diệt trừ Sở Phong, không thể để cho hắn còn sống, lộ mặt trước mắt thế nhân.
"Không chết càng tốt, ta thích nhất là cảm giác xé rách, một bàn tay vỗ xuống sinh vật cấp Vương khiến cho nó nhão nhoẹt, đó là một loại cảm giác thành tựu!" Bạch Hùng rất tàn bạo, thấp giọng gầm thét, răng nanh màu trắng như tuyết càng thêm khiếp người.
Phía trước, biển trời cùng màu, biển xanh và trời xanh nối liền một chỗ, vô cùng bao la hùng vĩ.
Bãi cát vàng bị mặt trời rực rỡ chiếu lên, phát ra ánh sáng óng ánh, cảm giác nóng rực đập vào mặt, nhưng cũng không nóng hơn ngọn lửa trong lòng Sở Phong, hắn chạy đến đây, sau đó ngừng lại.
Sở Phong ngừng chân, quay đầu nhìn qua hai tên sinh vật cấp Vương ở sau lưng.
"Sở, có thể được gặp cậu một lần nữa, tôi rất vui vẻ, vốn tưởng rằng cậu đã chết trong bụng Kình Vương, tôi còn rất khó chịu." Ovidius nhe hàm răng trắng noãn cười.
Sở Phong hiểu rõ tâm thái của đối phương, đây rõ ràng là đang đùa giỡn hắn, nhìn rất bình thản, còn cười là bởi vì trong lòng khinh thường hắn.
Hắn cũng không có hảo cảm gì với Ovidius, người này quá giả nhân giả nghĩa, lúc trước nhiệt tình dẫn hắn, Hoàng Ngưu và Đại Hắc Ngưu tham quan Thần Thành, kết quả sau đó thì lột xuống lớp ngụy trang, triệt để trở mặt, đuổi giết bọn họ.
"Ovidius, mi cho rằng mi có thể giết chết ta sao?" Sở Phong bình tĩnh nhìn hắn ta.
Ovidius mỉm cười.
Bạch Hùng thì rất dữ tợn, há miệng to như chậu máu, bên trong là hàm răng sáng loáng như đao, sắc bén mà lạnh lẽo, tràn ngập ra sát khí và dao động năng lượng mạnh mẽ.
Thân thể của nó đang phát sáng, như là một vầng mặt trời màu bạc, tỏa ra quang diễm, lạnh lẽo nói: “Mi cảm thấy mình có thể sống sót? Vài ngày trước đuổi giết mi như là chó nhà có tang, hôm nay vẫn có thể dễ dàng giết chết mi!"
"Sở, quên nói cho cậu biết, tôi đã đột phá đạo gông xiềng thứ tư, loại cảm giác này rất tốt, trong thoáng chốc giống như là đứng ở trên đám mây nhìn xuống chúng sinh vậy."
Mái tóc dài vàng óng của Ovidius phất phới, không gió mà bay, đồng thời trên người tản mát ra ánh sáng thần thánh, hắn ta nở nụ cười tự tin.
"Ta cũng vậy!" Bạch Hùng nói, hình thể nó khổng lồ, huyết khí tràn đầy, đứng thẳng người lên nhìn xuống Sở Phong, khinh thường nói: "Mi cũng đột phá đạo gông xiềng thứ hai chứ? Như vậy cũng tốt, nếu không xé nát mi cũng không có ý nghĩa gì. Ừ, quên nói cho mi biết, chúng ta còn học được một môn phương pháp hô hấp.”
Bạch Hùng đang cười, trương dương mà lãnh khốc, nhìn xuống Sở Phong. Dưới cái nhìn của nó, dù là nhân loại này cũng đột phá thì đã sao chứ?
Bởi vì, bọn nó biến đổi mạnh mẽ hơn nhiều. Sau khi đạt được phương pháp hô hấp thì thực lực càng tăng trưởng vượt bậc, đủ để áp chế Sở Phong.
Nhưng mà, Bạch Hùng phát hiện, Sở Phong cũng không có e ngại bọn chúng, ngược lại còn vừa ngó chừng nó vừa. . . Không ngừng lau miệng!
Nó khẽ giật mình, thằng nhóc này bị sao vậy? Sợ đến choáng váng rồi à? Sao tự dưng lại có động tác kì quái như vậy?
"Sở, đừng sợ, đến đây, nói cho tôi biết cậu đã trải qua cái gì, sao lại có thể chạy trốn từ trong bụng của Kình Vương?" Ovidius mỉm cười, hắn ta cũng cảm thấy cử động của Sở Phong có chút quái dị, nhưng lại cho là do nội tâm Sở Phong khẩn trương mà thôi.
Sở Phong nuốt nước miếng một cái, đồng thời lau miệng một lần nữa. Rốt cuộc bọn chúng cũng hiểu được hắn đang làm gì.
Bạch Hùng khẽ giật mình, thằng nhóc này đang lau nước bọt?
Sau đó, nó giận tím mặt, bởi vì người thanh niên đến từ phương đông này đang nhìn chằm chằm nó, còn làm ra động tác như vậy, đúng là đáng giết.
Cho tới bây giờ không người nào dám lộ ra loại vẻ mặt này đối với nó, đây là xem nó như con mồi sao?
"Rống!"
Bạch Hùng tức giận, ánh mắt của thằng nhóc này quá tà tính, cứ nóng bỏng nhìn chằm chằm nó, nước miếng cũng sắp tràn ra ngoài. Lý nào lại vậy chứ!
Đến bây giờ, Sở Phong cũng không cần phải che giấu nữa!
Hắn đưa lưng về phía biển cả, mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu, ngừng chân trên bờ biển vàng óng, nhìn một con gấu mập tràn đầy huyết khí, hắn cảm giác mọi thứ đều vô cùng tươi đẹp. Cuối cùng là nên làm thịt kho tàu hay là hấp, nước miếng của chảy hắn ào ào, rốt cục có thể giải quyết được vấn đề đói khát khó chịu.
Rống!
Bạch Hùng không chịu được loại ánh mắt của hắn, trực tiếp động thủ, tay gấu còn lớn hơn cối xay, vỗ tới Sở Phong, oanh một tiếng, đánh sập bãi cát, cũng chấn cho biển cả đang bình tĩnh nổi lên sóng lớn cao trăm mét.
Con Bạch Hùng này cực kỳ hung ác điên cuồng, vừa ra tay đã hạ tử thủ. Nó bị biểu lộ của Sở Phong chọc giận, từ trước giờ chưa từng có người nào dám xem nó là con mồi.
Nó không ngừng đánh ra, để bãi cát sụp đổ, biển cả sôi trào, sóng lớn xông lên không trung, cảnh tượng kinh người.
Nhưng nó cũng không đánh trúng Sở Phong, động tác của hắn quá nhanh, để nó có chút hoa mắt.
Bên cạnh, Ovidius rút lui, hắn ta cảm giác thân thể lạnh lẽo, có chút kinh dị, bởi vì loại tốc độ đó thật là đáng sợ, nhanh hơn nhiều so với hắn ta và Bạch Hùng.
Sở Phong không có vội vã động thủ, mà là đang mượn nhờ chiến đấu để làm quen với trạng thái bây giờ của bản thân.
Hắn rất hài lòng, rốt cục xuất kích, một quyền đánh về phía trước, Bạch Hùng lập tức kêu to, nó không ngăn được một quyền này, bị một mảnh ánh sáng kinh khủng bao phủ, hứng chịu va chạm kịch liệt.
Phịch một tiếng, nó bị đánh lùi ra ngoài, miệng mũi chảy máu.
"Rống. . ."
Bạch Hùng kinh sợ, đồng thời có chút run rẩy, sức mạnh của một đấm đó cũng quá lớn!
Ovidius nhìn thấy rất rõ mọi thứ. Lông tóc hắn ta dựng đứng lên. Hắn ta đã hiểu, thực lực hôm nay của Sở Phong rất đáng sợ, khiến hắn ta có cảm giác không ổn.
"Sở, rốt cuộc cậu đã đạt tới cấp độ gì?" Hắn ta thực sự nhịn không được, hỏi.
Sở Phong dựng thẳng ba ngón tay lên, bụng kêu vang ùng ục, xông về phía Bạch Hùng.
"Không thể nào, trước kia cậu chỉ mới phá tan một đạo gông xiềng, làm sao có thể đột phá hai đạo gồng xiềng chỉ trong mấy ngày được, phải cần thời gian mới đúng.” Bạch Hùng không tin.