Đồng thời, một đôi móng vuốt lớn của nó càng thêm sáng chói, nó vận dụng năng lượng thần bí trong cơ thể, muốn liều mạng chém giết.
Vẻ mặt Sở Phong trịnh trọng, cảnh cáo nó: "Đừng có tùy tiện vung đôi tay gấu đó, đó là nguyên liệu nấu ăn của ta!”
"Ngao rống. . ."
Bạch Hùng giận dữ, Sở Phong đang miệt thị nó.
Trước kia nó còn từ trên cao nhìn xuống thằng nhóc loài người này, bây giờ lại có cảm giác như thân phận của hai người đã hoán đổi.
Nó thi triển bản lĩnh gần như là thần thông, song chưởng phát sáng, vỗ về phía Sở Phong.
Nhưng mà, Sở Phong không để ý đến nó, vèo một tiếng liền xông ra ngoài, chặn giết Ovidius.
Ovidius mặc một bộ giáp trụ phát sáng, hắn ta lại không có tham chiến, quay người chạy trốn, rất quả quyết, nhìn thấy tình huống không đúng thì trốn đi thật xa.
Ầm ầm!
Không khí nổ tung, Sở Phong lấy vận tốc gần bằng bốn lần vận tốc âm thanh, trong nháy mắt đuổi theo, ngăn ở phía trước.
"Sở, tôi không có ác ý với cậu, cậu hiểu lầm rồi." Ovidius nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, làm sao cũng không ngờ được làm sứ giả tới Jerusalem sẽ gặp phải loại tình huống này.
Sau khi ngoài ý muốn phát hiện Sở Phong, hắn ta muốn giết người diệt khẩu, trợ giúp Vatican thanh trừ tai hoạ ngầm, bây giờ xem ra đây quả thực là tự tìm đường chết!
Sở Phong không nói nhiều, trực tiếp nâng quyền oanh sát.
Mái tóc vàng của Ovidius bay tán loạn, ánh mắt lăng lệ, hắn ta cũng nảy sinh sự ác độc, đã tránh không được vậy thì đánh!
Nhưng mà, sau một khắc hắn ta cảm nhận được một loại đau đớn thấu tim gan, sau khi bàn tay của hắn ta va chạm với nắm đấm của đối phương, tựa như bị bẻ gãy.
Phốc!
Bàn tay tràn đầy vết rách, huyết dịch tràn ra, cái này khiến hắn ta kinh hãi, lực lượng của đối phương quá mạnh mẽ.
Lúc này Sở Phong cũng không có giấu dốt, vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt, thi triển Đại Lực Ngưu Ma Quyền, muốn giết chết đối thủ.
Keng một tiếng, Ovidius nhanh chóng rút ra một thanh đại kiếm sáng choang như tuyết, bổ tới Sở Phong.
Phẩm chất của thanh kiếm này rất cao, hơn xa thanh kiếm bạc lần trước bị Sở Phong dùng phi kiếm chặt đứt, hàn quang lấp lánh.
Đương đương đương. . .
Nắm đấm của Sở Phong đánh lên sống kiếm, chấn đến thân kiếm vang lên tiếng ông ông, khiến Ovidius kinh hãi, bởi vì hắn ta phát hiện trên trường kiếm có vết rách.
Gã chém ngang chẻ dọc, điên cuồng thôi động Quang Minh Kiếm Quyết, nhưng cũng không làm gì được Sở Ma Vương.
Ầm!
Sở Phong xuyên thấu kiếm quang, một quyền đánh vào trên người của gã, chỉ trong chớp mắt, quang minh giáp trụ sáng loáng trên người Ovidius phịch một tiếng, nổ tung, toàn diện tan vỡ, căn bản ngăn không được.
Cái gọi là giáp trụ hộ thể, đã biến thành phế liệu dưới nắm đấm của hắn.
Đây là một loại hợp kim siêu cấp, cực kỳ cứng rắn, nhưng vẫn không ngăn được.
Ovidius bay ra ngoài, phun máu phè phè, trên ngực của hắn ta có một cái lỗ máu, trước sau trong suốt, mắt thấy hắn ta sắp không xong.
"Cậu. . . sao lại mạnh như vậy? !" Ovidius không cam tâm.
Cảnh giới của hắn ta cao hơn Sở Phong, đột phá nhiều hơn hắn một đạo gông xiềng, nhưng vẫn không phải là đối thủ.
Sở Phong không để ý đến, tế ra phi kiếm màu đỏ, phù một tiếng chém xuống đầu của gã, triệt để tuyệt đường sống của gã.
Nơi xa, Bạch Hùng đang phi nước đại, nó đang lẩn trốn, muốn thoát khỏi bờ biển này, rời xa Sở Ma Vương đáng sợ.
Nhưng mà, dưới vận tốc gần bằng bốn lần vận tốc âm thanh của Sở Phong, sao nó có thể trốn được.
Trong nháy mắt Sở Phong liền đuổi kịp nó.
Bạch Hùng tuyệt vọng, xoay người lại chém giết với hắn, toàn thân phát sáng, phun ra hàn khí trắng muốt, đóng băng toàn bộ bãi biển, đây là năng lực của nó.
Nhưng mà, hàn khí đủ để đóng băng những người khác lại vô hiệu đối với Sở Phong, dễ dàng bị hắn đánh tan. Đồng thời, Sở Phong nhanh chóng tiến lại gần, kịch chiến với nó.
Chẳng mấy chốc, Bạch Hùng bị đánh chết, phơi thây tại nơi này!
Sở Phong mang theo thân thể khổng lồ của nó đi về chỗ cũ.
Sau đó hắn bắt đầu chia cắt Bạch Hùng, tiến hành xử lý. Một biệt thự không người ở gần biển trở thành nơi lý tưởng để hắn làm sạch thịt gấu.
Cuối cùng, ánh lửa nhảy nhót trên bờ cát vàng, Sở Phong dùng thanh đại kiếm tràn đầy vết rách của Ovidius xỏ xuyên qua thịt gấu, bắt đầu nướng.
Bụng của hắn kêu ùng ục, vang lên không ngừng, chờ cả buổi, cuối cùng cũng có thể ăn.
Sở Phong ăn như gió cuốn, mây tan, thân thể của hắn giống như là một cái động không đáy, ăn rất nhiều.
Huyết nhục cấp Vương bị chuyển hóa thành năng lượng mạnh mẽ, chất chứa ở bên trong thể phách của hắn, toàn thân Sở Phong đều đang phát sáng, càng ăn thân thể của hắn càng xán lạn.
"Tay gấu không thể lãng phí."
Nếu như chỉ là nướng chín, chính là phung phí của trời.
Cuối cùng, hắn do dự một chút, mang theo tay gấu to lớn vào thành, tới nhà hàng mà trước đó hắn từng ghé, dọa đến quản lý lông tóc dựng đứng.
Sở Phong mỉm cười với hắn ta, mời hắn ta hỗ trợ xào nấu tay gấu, cũng nói cho hắn ta biết sau này sẽ không tới quấy rầy nữa.
Sau đó, hắn lại lấy đi một chút gia vị, cũng mượn điện thoại của quản lý nhà hàng.
Lần nữa đi vào bờ biển, Sở Phong không nhanh không chậm nướng khúc thịt cuối cùng, đồng thời còn chụp ảnh lại.
Cuối cùng, Sở Phong ăn no rồi, hoàn toàn thỏa mãn, lỗ chân lông toàn thân đều đang dâng trào tinh khí, trong cơ thể có một lực lượng hùng hồn đang lao nhanh.
Rốt cục cảm giác đói bụng cũng biến mất, tất cả tế bào đều có được sức sống mạnh mẽ, phát ra ánh sáng long lanh, ẩn chứa lực lượng kinh khủng.
Sở Phong cảm giác trạng thái tốt trước nay chưa từng có!
Ban đêm, hắn trở lại thành phố Thánh, sáng sớm trực tiếp chạy tới nhà hàng đó, hầm suốt một đêm, tay gấu đã được nấu chính, trở thành một món mỹ vị.
Đây chính là bữa sáng của Sở Phong, tay của Hùng Vương, hắn ăn rất thoải mái, tâm tình vui sướng.
Cùng ngày hôm đó, Sở Phong rời đi, leo lên một chiếc máy bay đi về Châu Âu.
Bay hơn một ngày, hắn mới bình an đến nơi.
Lúc này, quân đông chinh đã bắt đầu giao chiến với các sinh linh ở núi Côn Luân, mặc dù chỉ là thăm dò, nhưng cũng đã có tử thương!
Sau khi an toàn đến nơi, Sở Phong liền phát ra mấy tấm ảnh chụp, không có đăng trên tài khoản cá nhân của hắn mà tùy ý đăng trên mạng.
"Đây là cái gì, a, thần ơi, một con Bạch Hùng lớn như vậy lại nằm trên bờ cát, nó bị người giết!"
Sau đó, càng thêm rung động, có người đang nướng thịt gấu, vàng rực bóng loáng, nhìn dáng vẻ vô cùng ngon miệng, hơn nữa còn dùng một thanh đại kiếm làm que nướng, đâm xuyên qua khúc thịt.
Đáng tiếc, trên tấm ảnh chỉ có một cánh tay của người nướng thịt.
Phong cách thô kệch, cực kỳ bưu hãn.
Mấy tấm ảnh chụp lưu truyền ra, cuối cùng bị một ít cường giả thấy được, đây quả thực là một trận động đất!
"Trời ạ, đó là Bạch Hùng Vương, nó bị người ta nướng chín, cũng ăn hết rồi?!"
Chuyện này kích thích sóng to gió lớn, các phe đều ngồi không yên.
Đây chính là một con thú vương rất mạnh, lại bị chết như vậy, hơn nữa còn bị người ta làm thành đồ nướng vàng óng, quả nhiên là không dám tưởng tượng!
"Đợi một chút, thanh kiếm đó. . ."
Có người cẩn thận nhìn, trên thanh đại kiếm mang phong cách của Giáo Đình có khắc tên của một người: Ovidius.
Chuyện này dẫn tới một trận động đất ở phương tây, Bạch Hùng và Ovidius đồng thời xảy ra bất trắc, khiến cho sống to gió lớn!
Tất cả mọi người ngớ ngẩn, đây chính là hai đại cường giả, kết quả một cái biến thành đồ ăn, binh khí của một người khác thì trở thành que xiên đồ nướng, lực trùng kích quá lớn.
"Trời ạ, lại có mãnh nhân như này, quá bưu hãn, là ai làm?"
Chuyện này cũng gây ra oanh động to lớn ở phương đông.
"Quân đông chinh nhìn thấy không, đây là đòn cảnh cáo với bọn bay, còn muốn chiếm lấy núi Côn Luân?!"
Rất nhiều người kích động.