Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 335 - Chương 351: Làm Một Vố Lớn (1)

Thánh Khư Chương 351: Làm một vố lớn (1)

Phía Đông Tây dường như phát sinh chuyện lớn, làm rung chuyển mọi thứ!

Sự tình này làm lòng người náo động, đã kích thích nổi lên một trận sóng gió không nhỏ.

Ngay cả Đông chinh quân cũng bị kinh động, một số người có địa vị, sức mạnh đã bắt đầu lo lắng, rốt cuộc chuyện này là do ai?

Nói ra quả là đáng sợ! Đó chính là Bạch Hùng Vương, vậy mà bị người ta dùng dầu vàng chiên lên, trực tiếp ăn mất!

Vào thời khắc quan trọng ấy, Hắc Long Vương đứng ra, trấn an thuộc hạ.

“Đừng sợ, lần này Côn Luân xong đời rồi! Chúng ta có viện quân lớn mạnh, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ có vô số người đến muốn kết liên minh với chúng ta, quê hương của vạn thần (*) sắp đổi chủ rồi!”

(*)Trong sách cổ “Sơn Hải kinh”, mặc dù không có ghi chép về văn minh Hoa Hạ nhưng lại có ghi chép về đô thành cổ của Tiên gia, quê hương của vạn thần là núi Côn Luân. Từ xưa tới nay, trong lòng người Trung Quốc, núi Côn Luân (hoặc thường được gọi dưới tên khác là gò Côn Luân, đồi Côn Luân) còn lâu đời, vĩ đại hơn cả năm ngọn núi lớn. Đó là ngọn núi Thánh của cả dân tộc hoa Hạ, cũng là vùng đất nới Viêm Đế, Hoàng Đế xưng vương. Nắm giữ nó đồng nghĩa vs việc nắm giữ thiên hạ.

Gã ta rất nắm chắc, một loại tin tưởng phát ra mạnh mẽ làm lòng người tuân theo, vững vàng mười phần. Một lời nói ra liền làm Đông chinh quân đều ổn định lại.

Hiện tại đối với phương Đông mà nói đây là một tín hiệu cực kì không tốt. Sau khi tin tức được truyền đi, bất kể là Côn Luân hay các thế lực lớn khác đều kinh hoàng bất an, đối thủ còn có viện quân mạnh mẽ?

“Có thể xác định, Bạch Hùng Vương cùng Ovid tại phía Đông Nam bờ Địa Trung Hải ngoài thành Jerusalem đã gặp chuyện không may!”

Một tin tức như thế truyền ra, liền làm tất cả mọi người kinh hãi.

Một số người thông qua bối cảnh trong bức ảnh, cẩn thận so sánh, nghiêm túc xác nhận. Mãi cũng tin tưởng rằng đó là chuyện phát sinh tại bờ biển ngoài Thánh thành Jerusalem.

Không ít người trong Đông chinh quân cảm thấy nhẹ nhõm, không phải chuyện xảy ra tại quê nhà của họ, vậy thì không tính là quá tệ.

Khá nhiều người ở phương Đông cũng ngạc nhiên, khó trách hung hãn như vậy. Nghĩ đến Thánh thành kia thì mọi chuyện đều có thể giải thích được, tọa trấn tại nơi đấy đều là cao thủ tuyệt thế.

Ovid cùng Bạch Hùng Vương chạy đến nơi đó, đắc tội đến người ở đó thì chính là rõ ràng chịu chết rồi.

Theo một số người, ngay cả Schiele cùng Bắc Cực Vương cũng không dám đến hỏi tội. Tam giáo thánh địa, ai dám mở ra chiến sự.

“Ta biết mà, hành sự đầy uy hiếp cùng hung hãn như thế, cũng chỉ có thể là phong cách của người ở toà Thánh thành kia. Căn bản cũng không có đem Giáo Đình để vào trong mắt, nên giết liền giết, nên ăn liền ăn!”

Đông Tây phương đều đang bàn tán xôn xao, càng nói càng cảm thấy toà Thánh thành ấy thần bí vô cùng.

Bình thường các thế lực nào dám làm như vậy, một lời không hợp liền nướng chín ăn sạch. Thật sự là quá thô bạo không ai cản nổi.

Tại thành cổ Vatican, Schiele chau mày, đây thật sự chẳng phải là tin tức tốt lành gì. Hắn ta vẫn còn nghĩ cùng Jerusalem kia hợp tác, ai ngờ được sứ giả phái đi lại bị làm thịt rồi!

Mặt trời chói chang, trời xanh không mây.

Sở Phong bước đi trong núi rừng, cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời. Hắn đã chôn túi da thú, hiện giờ cả cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trước mắt, hắn cần phải củng cố thêm. Lần này, thể chất ăng mạnh, tiến hoá vô cùng mạnh mẽ.

"Ta lại về rồi!"

Hiện giờ, Sở Phong đang ở Hi Lạp. Hắn không lập tức hành động, mà là tiến vào một thành phố sạch sẽ gần đó. Hắn muốn ở lại đây một thời gian, tìm hiểu tình hình chiến đấu trước mắt cho kỹ lưỡng.

Aten, Hi Lạp đều được xem là cái nôi của nền văn minh phương Tây, có văn tự ghi lại lịch sử của mấy ngàn năm.

Sau mấy ngày liên tục chạy trốn, cận kề bờ vực sinh tử, hiện giờ, cuối cùng Sở Phong cũng có thể thở phào. Nhưng hắn biết mình không thể dừng lại, bởi vì thế cục bây giờ đang hết sức căng thẳng.

Côn Luân và quân Đông chinh đã khai chiến, hắn cũng phải cố gắng mới được.

Nên bắt đầu từ đâu đây? Hắn cẩn thận suy nghĩ. Không biết mình nên ra tay chặt đứt hai con đường huyết mạch liên kết phương Đông và phương tây hay là đi đến hậu phương của bọn chúng đại náo.

Sào huyệt của Hắc Long Vương, Bắc Cực Vương ở đâu? Trước mắt, hai kẻ này dẫn quân Đông chinh, chắc chắn trong tộc đàn còn lại rất ít người, Sở Phong đang định đi tiêu diệt hang ổ của bọn chúng.

Mặc dù chúng là các sinh vật đáng sợ, có thực lực doạ người nhưng cũng vẫn chỉ là kẻ máu thịt có thất tình lục dục, diệt hang ổ của bọn chúng đủ khiến chung không yên rồi.

"Nếu là bởi vì cảm xúc bất ổn, bị cường giả tuyệt thế cường giả tuyệt thế của phương Đông xử lý vậy thì đúng là không còn gì tốt bằng."

Kỳ thật, thứ hắn muốn nhất chính là giải quyết hết đám người ở Vatican kia. Nhưng Schieler là một kẻ đáng sợ. Hắn ta đang toạ trấn nơi đó, ai dám tuỳ tiện đặt chân đếnc hứ.

Lần này, thảm kịch ở vườn Thánh dược là do một tay hắn ta tạo thành đấy!

"Thật muốn quậy tung thành phố thần thánh Schieler đang trấn giữ kia!" Sở Phong tự nói.

Chẳng mấy chốc, Sở Phong đã hiểu được tình huống trước mắt. Hôm nay đã xảy ra một chuyện lớn, chấn động cả hai phương Đông, Tây, ảnh hưởng vừa to lớn lại vừa sâu xa.

Ở Châu Phi, Lão Sư Vương tiếp nhận lời mời của Hắc Long Vương, sắp khởi hành rời khỏi châu Âu, đến Côn Luân tham chiến!

Việc con sư tử già này muốn xuống núi đã tạo nên một cơn sóng to gió lớn. Bởi vì, hai mươi mốt năm trước, nó đã là tồn tại gần như vô địch. Những người biết về đợt dị biến đầu tiên của thiên địa đều biết về nó.

Sau đó, đại sư Yoga cổ đại của Ấn Độ là Phạm Lâm tiếp nhận lời mời, sắp khởi hành tiến về Côn Luân. Ông ta nói rằng, mình nhìn thấy Đại Phạn Thiên trong mộng, cảm ngộ được đạo lý ảo diệu, cần đến Côn Luân nghiệm chứng.

Tiếp đó, trong một tòa pháo đài cổ ở nước Anh, một lão giả tóc bạc, da tuyết trắng mở miệng, muốn khởi hành tiến về Côn Luân, san bằng quê hương của vạn thần.

Lời của ông ta vô cùng bá đạo, quả thực là thẳng thừng chẳng chút che giấu, tỏ ý muốn tham gia Đông chinh, đánh với Côn Luân một trận!

Chuyện này quả thực tạo ra một cơn bùng nổ, bởi vì ông ta là một vị vương giả kinh khủng tiến hoá từ nhân loại, hai mươi mốt năm trước đã xưng vương, có người gọi ông ta là Chúa tể Ma cà rồng.

Ông ta thích nuốt huyết dịch của những vật có linh tính, những cường giả bị ông ta để mắt tới đều cảm thấy da đầu tê dại.

Hơn nữa, ông ta không chỉ đơn độc khởi hành mà còn dẫn cả thuộc hạ đi.

Sau khi tin tức truyền ra, cả hai bên Đông và Tây đều chấn động mạnh, đây quả là một sự kiện khiến người ta phải kinh hãi, chẳng khác gì cường giả của các thế lực đáng sợ nhất liên hợp xâm lấn Côn Luân.

Sĩ khí của quân Đông chinh lập tức tăng vọt. Mấy vị cường giả tuyệt thế giá lâm, núi Côn Luân sao có thể ngăn cản, chắc chắn sẽ bị san bằng!

Cả đám người này vui vẻ hoan hô, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh ngọn núi thần thánh bị công phá. Đến lúc đó, các thánh thụ, dị quả đang chín đều sẽ trở thành vật trong bàn tay của bọn chúng.

Bình Luận (0)
Comment