Hạt mưa nho nhỏ trắng muốt rơi xuống, khiến mặt đất ẩm ướt, khiến phiến lá xanh biếc sáng loáng, mùi đất và mùi cỏ thoang thoảng hai bên đường.
Sở Phong không thèm để ý mưa nhỏ rơi trên người, đi một mình trên đường ở bên ngoài trấn nhỏ, nhìn nhịp chân khoan thai, nhưng mỗi lần đặt chân đều biến mất khỏi chỗ lúc đầu, trong phút chốc xuất hiện ở nơi cách đó mấy chục mét.
Hắn cũng không đi với vận tốc tối đa, chỉ là đi bộ bình thường, đây chính là sự phi phàm của Thần Túc Thông, không hề kém cạnh Súc Địa Thành Thốn trong truyền thuyết, gần như thần thông.
Có lẽ lần trước hắn liên tiếp đột phá hai đạo Gông Xiềng, nên hai chân mới nhận được cùng kĩ năng, cuối cùng hình thành Thần Túc Thông, điều này khiến Sở Phong cảm thấy vừa may mắn vừa vui sướng.
Hắn đang đi về hướng thông đạo trong hẻm núi thần bí kia. Có bản lĩnh thần thông này, dù gặp nguy hiểm, hắn cũng không sợ, có thể thong dong rút lui.
Sở Phong tin tưởng trong giai đoạn hiện tại, tốc độ của hắn có lẽ không kém sinh vật Gông Xiềng cấp sáu.
Nhưng sinh vật cấp Vương có cùng một nhược điểm về tốc độ, đó là duy trì trong thời gian dài. Nếu duy trì từ đầu đến cuối ở trạng thái đỉnh phong thì thực kinh khủng.
Cuối cùng Sở Phong cũng đến phụ cận dải đất kia.
Mưa đã tạnh, mặt trời nóng bỏng xuất hiện, xua tan mây mưa, ánh nắng chiếu khắp trời đất.
“Có lẽ ta tới trước bọn chúng.” Sở Phong tự nói, hắn vốn ở Hy Lạp, lên đường trước là để đến sớm hơn so với những người kia.
Thời tiết chuyển đổi nhanh quá, chẳng mấy chốc không khí ẩm ướt mà nước mưa mang đến hoàn toàn biến mất, trên đỉnh đầu trời nắng chang chang.
Sở Phong tới gần đích, hái được một quả dại màu vàng óng ở bên đường, mùi thơm nức mũi, vừa đi vừa ăn, vô cùng nhàn nhã.
Kệ bên ngoài ồn ào náo động ra sao, hắn vẫn vững như Thái Sơn, không tiếp tục xem những thảo luận hot về đầu đạn hạt nhân san bằng Giáo Đình của thành phố Thánh trên internet nữa.
“Ừm?”
Sở Phong ném quả dại đi, nhìn chằm chằm khu vực sương mù phía trước, nơi này thật sự có người đang trấn giữ sao? Hắn ẩn giấu hơi thở, lặng lẽ đi tới.
Trong thung lũng kia, có ghế dựa, rượu vang, Vodka, các loại đồ ăn và hai sinh vật cấp Vương, có vẻ nhàn nhã, ung dung.
Bọn chúng trấn thủ chỗ này rất dễ chịu, vui chơi giải trí giết thời gian, miệng ngậm xì gà, hoàn toàn thích ứng các tập tục và các kiểu hưởng thụ của xã hội loài người.
“Rồng Đất, ngươi nói xem chuyện ở Vatican là ai làm? Thật sự là gan to bằng trời, quá càn rỡ, dám hủy diệt Thành phố Thánh của đại nhân Schieler. Nghe nói, Hắc Long Vương và Bắc Cực Vương cũng vô cùng tức giận, thề muốn tìm được người kia, treo cổ hắn lên, bọn họ ký thác kỳ vọng lớn vào vườn thánh dược, kết quả hiện tại hi vọng mất ráo rồi. Bây giờ chỉ có thể tiến không thể lui, nhất định phải chiếm được Côn Luân.” Đây là một người đàn ông trung niên tóc xám, tựa ở trên ghế dựa, đôi mắt sáng ngời có thần, uống một ngụm rượu mạnh, ngồi đó như suy tư điều gì.
Cách đó không xa có một con rồng đất màu đen nằm, toàn thân lưu động ánh sáng đen, nó là thằn lằn tiến hóa thành, trên đầu mọc sừng rồng, nhưng nó không có cánh.
Chỉ còn một chút nữa là nó tiến hóa thành rồng phương tây, nhưng thực lực hiện tại của nó đã đủ rồi, vô cùng cường đại, nó đã đột phá Gông Xiềng cấp ba từ lâu.
Rồng đất màu đen nói: “Chắc chắn kẻ làm ra chuyện này là kẻ điên, loại người này không nhảy nhót được mấy ngày đâu, sớm muộn cũng sẽ lộ diện. Lúc đó, chờ đợi hắn chính là lửa giận vô tận của các vị vương giả Gông Xiềng cấp sáu, hắn có thể sống được sao?”
Người đàn ông tóc xám gật đầu, không nhắc lại chuyện này nữa, bởi thảo luận và suy nghĩ rất lâu rồi.
Ông ta nhắc tới Sư Tử Già, Chúa tể Ma cà rồng, đại sư yoga cổ Phạm Lâm rất hưng phấn, có ba cao thủ tuyệt thế lớn này Đông chinh, đương nhiên sẽ chiếm được Côn Luân.
Đồng thời, ông ta cũng phàn nàn rằng cố thủ ở hậu phương thực sự nhàm chán, đến lúc phân phối chiến lợi phẩm, chắc hẳn bọn họ cũng chẳng được chia đồ tốt gì.
“Không được, đợi đến lúc ba vị cao thủ kia đến núi Côn Luân, chúng ta phải tranh thủ chạy đến đó, công phá núi thần, tranh thủ cướp đoạt.”
Ông ta tin rằng có đám Sư Tử Già, Phạm Lâm, Hắc Long Vương cùng nhau xuất kích, có thể đánh đâu thắng đó, hoàn toàn chiếm được Quê hương của vạn thần, bọn họ theo sau sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
“Cũng đúng, ở nơi khỉ ho cò gáy này, thực sự chẳng có gì hay ho. Có lẽ chúng ta nên đi tham chiến, đi chia một chén canh.” Rồng đất màu đen híp mắt lại, mắt lóe ra ánh sáng lạnh, nói: “Ngươi cảm thấy lần Đông chinh này giống một sự kiện thời cổ đại không?”
“Trước thời kỳ văn minh, liên quân tám nước thẳng tiến phương đông?” người đàn ông tóc xám hỏi.
“Ừ, ta thấy hơi giống. Nhưng lần này lợi ích quá lớn, ta thực sự mong sẽ chiếm cứ được Quê hương của vạn thần. Sau này đám Hắc Long Vương đạt tới cảnh giới cao nhất, trở thành cao thủ vô địch, lúc đó chúng ta sẽ đứng sau bọn họ thôi.” Trong lòng rồng đất màu đen phập phồng, thần quang lấp lánh trong mắt, nó hơi kích động.
Sau đó, hai bọn họ bắt đầu nghiêm túc tìm cách liên hệ, muốn “đổi quân”, thể hiện tâm ý muốn đi tham dự đại chiến vây công núi Côn Luân một cách mãnh liệt.
“Ha ha, đã nói xong, hai ngày sau sẽ có người đến đổi quân, lúc đó Sư Tử Hoàng Kim và Ma cà rồng cũng đến, chúng ta có thể lên đường cùng bọn họ, lên đường Đông chinh.” Người đàn ông trung niên tóc xám nói.
Sở Phong đi ra với vẻ mặt âm trầm, hai sinh vật cấp Vương này thật là bừa bãi, đánh đồng lần Đông chinh này với việc liên quân tám nước xâm lược, coi như một cơ may lớn
Hắn vô thanh vô tức xuất hiện, xuyên qua sương mù, đến phụ cận hai người.
“Phù phù, bịch.”
Trung niên tóc xám và rồng đất màu đen gây ra động tĩnh rất lớn, làm đổ ghế dựa, đá thùng gỗ đựng rượu đổ lăn lóc, bởi chúng thực sự bị kinh sợ.
Một người chết, tại sao lại vẫn còn sống và xuất hiện ở đây?
Ngày đó, bọn họ và Ovid, Bạch Hùng, Kiều Na cùng nhau truy sát Sở Phong, đuổi hắn đến mức lên trời không đường xuống đất không cửa, cuối cùng rơi xuống biển.
Thời khắc cuối cùng, bọn họ tận mắt nhìn thấy Sở Phong bị một con Kình Vương nuốt chửng, vốn tưởng rằng hắn đã chết, thế nhưng lúc này hắn lại xuất hiện trước mặt.
“Nhãi con, mạng ngươi cũng lớn thật đấy.” Sau khi bình tĩnh lại, người trung niên tóc xám cười lạnh, lộ ra răng hếu, có chút dữ tợn.
Kỳ thật, trong lòng của ông ta rất sợ hãi, một người chết thế mà giờ lại xuất hiện, khiến ông ta nghĩ đến rất nhiều chuyện, vô cùng bất an, nhưng trên mặt ông ta không thể luống cuống.
“Sao ngươi lại còn sống?” rồng đất màu đen gầm nhẹ, nó ngẩng đầu, ở cách đó hơn mười mét, lúc nãy quả thực nó bị giật mình.
“Ta không muốn nhiều lời với người chết.” Sở Phong tỏa ra sát khí tràn ngập, bước nhanh về phía trước, hai sinh vật cấp Vương này phải chết, không có gì để nói cả. “Keng.”
Một ánh sáng màu đỏ bay ra, xua tan sương mù, chiếu sáng hẻm núi, phi kiếm của Sở Phong chém cực nhanh “bịch bịch” phá hủy điện thoại của người đàn ông trung niên tóc xám và Rồng đất màu đen.