Hai tên này rất cẩn thận, muốn âm thầm đưa tin ra ngoài.
“Ngươi...”
Rồng đất màu đen lui lại, vảy màu đen trên người he hé, phát ra ánh sáng đen, nó cảm thấy không lành, hiện tại Sở Phong mạnh hơn nhiều so với lúc bị bọn chúng truy sát.
“Rồng Đất, chúng ta liên thủ giết hắn, một tên loài người bị chúng ta truy sát như chó nhà có tang mà thôi, hắn chẳng là cái thá gì cả.” Người trung niên tóc xám nói.
“Được. Giết tên nhãi này.” Rồng đất gầm nhẹ.
Nhưng hành động của bọn chúng lại hoàn toàn ngược lại, tên trung niên tóc xám đột nhiên hóa thành một con đại bàng màu xám, bay thẳng lên trời. Nó chạy trốn, muốn lợi dụng Rồng đất ngăn cản Sở Phong.
Còn rồng đất màu đen thì cũng quay đầu chạy trốn sau khi nói xong chữ “giết”. Thân thể khổng lồ của nó nhảy lên, khiến mặt đất rung động ầm ầm khi nó chạm đất, núi đồi rung chuyển. Nhưng tốc độ của nó cũng cực nhanh.
Bọn chúng đều chạy trốn, lợi dụng đối phương cản địch để trốn. Bởi chúng đều là sinh vật cấp Vương nên thần giác khá nhạy cảm, phát hiện chuyện không ổn.
Hơn nữa, tên nhãi loài người này dám một mình tới, tất nhiên hắn không có gì sợ hãi, có lẽ hắn còn mang đòn sát thủ đến.
“Không phải các ngươi muốn bắt chước liên quân tám nước lại quấy nhiễu một lần nữa sao? Chỉ dựa vào một chút tiền đồ như vậy thôi à?” Sở Phong lạnh giọng nói.
Cùng lúc này, phi kiếm màu đỏ vọt lên, không vào trong sương mù, hào quang màu đỏ cực sáng, rực rỡ không gì sánh bằng, như một cầu vồng kinh thiên, hết sức huyễn lệ.
“Phốc”
Máu bắn tứ tung, đại bàng xám mới đột phá đến Gông Xiềng cấp hai mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của Sở Phong? Nó bị chém rơi xuống, thân thể đứt thành hai đoạn.
“A...”
Đại bàng xám kêu thảm, quằn quại trên mặt đất.
“Phốc!”
Phi kiếm màu đỏ lại lao xuống lần nữa, trực tiếp chém đứt đầu nó, kết thúc sinh mệnh của con Cầm Vương.
“Thuận tay giết, đáng ra nên giữ ngươi lại làm thú cưỡi.” Sở Phong hơi hối hận, bắt được một con Cầm Vương, dùng để di chuyển còn tốt hơn so với ngồi máy bay, lúc nào cũng có thể lên đường.
Phía trước, con rồng đất màu đen kia bị dọa sợ, chỉ một kiếm thôi, đã chém chết đại bàng xám đạt Gồng Xiềng cấp hai ư? Quá kinh khủng.
Rồng đất màu đen mạnh hơn đại bàng xám, nhưng cũng không phải mạnh đến mức không còn gì để nói, nó chỉ mạnh hơn có một cấp mà thôi.
Rồng đất màu đen liều mạng trốn, nó là chi chính của Hắc Long Vương, đến từ cùng một tộc, nếu như Hắc Long Vương làm chủ Côn Luân, tất nhiên nó cũng được ăn theo, nó không muốn chết ở chỗ này.
Nhưng chỉ trong giây lát một bóng người lao đến, cản tại phía trước nó, một thanh phi kiếm màu đỏ sẫm phát sáng, lơ lửng giữa trời nhắm ngay nó.
Tim của rồng đất màu đen trở nên nguội lạnh, tốc độ của đối phương thực sự quá nhanh, còn nhanh hơn so với Xích Lân đã đột phá Gông Xiềng cấp bốn, nhưng hắn không thể bay mà là chạy tới.
Nó biết chắc hẳn nó sắp tiêu đời.
“Rống...”
Rồng đất màu đen rống to, phun ra ngọn lửa màu đen, “rầm” bao phủ vùng đất này. Đây là chiêu mạnh nhất của nó, có thể làm sinh vật cấp Vương hóa thành tro bụi.
Nhưng giờ chiêu này căn bản vô dụng.
Thân thể người đối diện không hề động, thể phách phát sáng, năng lượng thần bí tràn ra, bức lui tất cả ngọn lửa màu đen
Đồng thời, một thanh phi kiếm màu đỏ chém tới, hóa thành hào quang kinh thiên.
Rồng đất muốn dùng móng vuốt để ngăn cản, muốn đánh bay, đáng tiếc căn bản không ngăn được, “phập” một móng vuốt lớn của nó rơi trên mặt đất
“A...” Nó kêu thảm, hét lên: “Hắc Long Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta chết, ngươi cũng không sống được đâu.”
Nó không cầu xin, bởi nó biết Sở Phong căn bản sẽ không tha cho nó.
Phi kiếm màu đỏ chém xoáy, lần nữa lao xuống, Rồng đất không ngăn được, máu văng tung tóe, đuôi, móng của nó lần lượt bị chém đứt.
Cuối cùng, thanh kiếm màu đỏ xoay tròn, “vèo” bay vòng quanh cổ nó, chém đứt chiếc đầu to lớn của nó xuống đất, Rồng đất bị mất mạng.
Vẻ mặt Sở Phong bình tĩnh, hắn muốn thay rồng đất màu đen và đại bàng xám trấn thủ nơi này, chờ viện quân phương tây xuất hiện, tới một tên giết một tên, đến hai tên giết một đôi, hắn muốn đại khai sát giới.
Kẻ đổi quân, Ma cà rồng, Sư Tử Hoàng Kim, đến rồi thì đừng mong chạy được.
Trong thung lũng sương mù lấp lóe ánh lửa, lộ ra vẻ vô cùng yêu dị, ngày thường nơi này làm gì có ánh sáng gì, một mảnh mông lung.
“Người chết như đèn tắt, mạnh như sinh vật cấp Vương một khi bị giết, cũng chẳng khác nào sinh vật bình thường, thân thể cũng chỉ là máu thịt, khó mà không thối nát.”
Sở Phong tự nói, hắn đang nướng thịt rồng đất, động tác khá thành thạo, khi chất thịt biến thành màu vàng thì hắn rắc gia vị lên thịt, động tác rất thuần thục.
Đúng như hắn nói, khi sinh vật cấp Vương còn sống rất cường đại, có thể kháng được các loại đạn lửa, vũ khí nóng không có lực sát thương lớn.
Nhưng sau khi chết thì không thể điều động năng lượng thần bí ẩn giấu trong thân thể, những nơi dị biến kia sẽ dần dần biến mất.
Máu thịt cũng chỉ là máu thịt mà thôi, nó không biến thành sắt nguyên chất, thuộc tính không đổi, sau đó sẽ chẳng khác nào máu thịt thông thường, chúng sẽ hư thối.
“Thừa dịp bây giờ thịt còn tươi, đem chiên nướng, ăn nhiều một chút.” Sở Phong lẩm bẩm.
Nơi này mùi thơm nức mũi, một con rồng đất cấp Vương, một con đại bàng xám cấp Vương đều là nguyên liệu nấu ăn cao cấp, bị Sở Phong tùy ý nghịch, biến thành rất nhiều thức ăn quý giá.
Nơi này có rất nhiều rượu vang chưa mở, còn có Vodka, Brandy... xì gà và nhiều vật tư khác.
Sở Phong nằm trên ghế, tự rót một ly rượu vang, bắt đầu ăn thịt rồng đất vàng óng, có vẻ vô cùng hưởng thụ.
Rõ ràng hắn tới đây để trấn thủ và đại khai sát giới, kết quả bây giờ hắn lại như đi nghỉ phép, nhàn nhã và thoải mái.
Cánh của đại bàng xám cũng được nướng vàng óng, hắn vẩy lên một chút rượu vang, lại tiếp tục nướng, nói: “Sườn non rượu vang không thể so sánh với cánh ưng rượu vang được.”
Hơn một ngày, hắn nấu nướng hết bảy, tám phần các bộ vị tinh hoa của hai con sinh vật cấp Vương này.
Sở Phong trấn thủ nơi này, trong lúc rảnh rỗi liền lên mạng xem, kết quả phát hiện có người sắp xếp thứ tự của một số cường giả cấp Vương có lực chiến đấu phi phàm trong đại quân Đông chinh.
Rồng đất và đại bàng xám đều có tên trên bảng.
“Bảng xếp hạng lực chiến đấu gì chứ, rõ ràng đây là bảng xếp hạng mỹ thực.” Sở Phong bình luận ở dưới, kết quả không nghĩ tới khiến rất nhiều người trả lời bình luận.
“Người anh em, chém gió quá đấy, trên đó đều là sinh vật cấp Vương, cậu dám ăn ai?”
Một đám người chế giễu.
“Đừng nói cậu, cậu hỏi những cường giả cấp Vương khác xem, có mấy ai dám lấy sinh vật đột phá Gông Xiềng làm nguyên liệu nấu ăn, ai từng nếm qua chứ?”
Mọi người cảm thấy thú vị, nhao nhao chế nhạo và trêu chọc.
Sở Phong yên lặng đăng hình chụp hắn nướng Bạch Hùng bên bờ biển ngoài thành Jerusalem, hắn không bình luận gì, chỉ đăng hình lên mà thôi.
Mọi người: “...”
Sau đó, có người tinh mắt phát hiện điều kỳ lạ, dù vẫn là ảnh chụp nướng Bạch Hùng bên bờ biển, nhưng có một tấm hình hơi khác biệt, lúc trước không thấy xuất hiện.
Chuyện này lập tức dẫn tới phong ba.
Sau đó, một đám người nhốn nháo.
“Đại thần Jerusalem, rốt cục ngài cũng lộ diện rồi, xin hỏi thịt Bạch Hùng Vương ăn có ngon không?”
“Thần linh ơi, tên hung hãn kia là anh sao? Thượng Đế ơi, anh thực phóng túng, chẳng lẽ ăn xong Bạch Hùng Vương, anh còn muốn ăn sinh vật cấp Vương khác trên bảng xếp hạng lực chiến này sao?”