"Dị nhân phương Đông còn dám đặt chân lên vùng đất này sao, không phải bị bọn ta đánh tới cửa rồi à, Côn Luân đã thất thủ mà vẫn có kẻ dám tới?" Có người cất tiếng, mang theo nụ cười trên môi.
Những người trên con dơi màu bạc này đều rất tự tin, mang theo vẻ ngạo mạn, cúi đầu nhìn xuống người phương Đông phía dưới kia.
"Ma cà rồng?" Sở Phong ngẩng đầu nhìn bọn họ, vừa rồi còn chưa động thủ là vì sợ giết nhầm người.
"Ngươi nên gọi bọn ta là Thần tộc, bọn ta có được huyết thống cổ xưa mà cao quý, huyết dịch chảy xuôi trong cơ thể ngươi nếu đem ra so với Thần tộc thì là thứ pha tạp không cách nào chịu nổi."
Một gã đàn ông sửa câu, tự xưng mình là Thần tộc, phô trương mà tự phụ.
"Vậy à?" Sở Phong bộc phát ra sức mạnh của bản thân, hắn không che giấu nữa, huyết khí ngủ đông trong cơ thể cứ như đại dương, bộc phát ra khí tức kinh người.
Thân thể của hắn đang phát sáng, dao động kinh khủng bỗng ùn ùn kéo đến, chấn động mảnh rừng núi này.
Bọn người phía trên đều giật mình, nhất là con dơi màu bạc kia, nó run lên lẩy bẩy, thiếu chút nữa đã rơi xuống.
"Ngươi muốn tìm cái chết à?" Phía trên có một thanh niên quát tháo.
Nhưng mà, người trung niên bên cạnh hắn kéo hắn lại, bảo hắn im miệng, đồng thời phân phó con dơi màu bạc nhanh chóng bay lên không, ông ta dự cảm rằng nguy cơ đã giáng xuống, cho nên có chút sợ hãi.
Nhưng cũng đã trễ rồi, sau khi xác định thân phận của bọn chúng xong, Sở Phong không muốn nói nhảm thêm nữa, hắn lấy phi kiếm đỏ thắm ra.
Phốc!
Đầu của con dơi màu bạc rơi xuống mặt đất, bị một kiếm chém lìa ngay, thi thể khổng lồ ầm vang một tiếng đã nện xuống, khiến cho mặt đất cũng rung lên nhè nhẹ.
Tổng cộng có bảy người cùng ngã xuống, trông rất chật vật, bọn chúng vừa sợ vừa giận.
Đây là bảy người tóc vàng, có nam có nữ, bên trong có một cường giả cấp Vương, hai gã Chuẩn Vương, bốn người còn lại đều là dị nhân cảnh giới Thức Tỉnh.
Mặc dù là nhân loại, nhưng bọn chúng tự coi mình là Thần tộc, đã không còn mang huyết thống nhân tộc, đây là bảy tên ma cà rồng.
"Ngươi là ai?" Sau khi người trung niên kia đứng vững thì mở miệng hỏi ngay, khí chất ông ta cũng không tồi, thoạt nhìn như là một quý tộc, ăn mặc rất sang trọng, là chính trang, thậm chí có chút cũ kỹ.
"Sở Phong!"
"Cái gì?" Gã trung niên kinh hô thành tiếng, ông ta là một Vương giả, cũng đang chú ý các biến cố xảy ra gần đây, tự nhiên biết Sở Phong là người phương nào.
Chuyện này quá quỷ dị, một người đã chết lại đột nhiên xuất hiện, thật khiến ông ta bất an, ngạo mạn trước đó cũng đều biến mất.
"Tự coi mình là Thần tộc à? Cho dù các ngươi không coi mình là con người thì cũng chỉ là ma cà rồng mà thôi." Sở Phong nhìn vào bọn họ.
"Người này nguy hiểm, vốn đã chết ở Vatican, nhưng hắn ta còn sống đi ra, vậy thì một số chuyện quái lạ có thể liên quan đến hắn ta đó, mau lui!"
Gã trung niên quát lên, ông ta cường giả đứng hàng thứ hai của nhất mạch ma cà rồng, tự nhiên sẽ biết được rất nhiều chuyện, ông ta là cao thủ trong tộc gần với Lão Chúa tể Ma cà rồng.
Sở Phong không muốn nhiều lời với bọn chúng, hắn trực tiếp kêu phi kiếm đỏ thắm ra, lần này hắn vận dụng võ công tinh thần, chém giết địch thủ.
Phốc phốc phốc phốc!
Trong nháy mắt mà thôi, toàn bộ bốn gã quỷ hút máu cảnh giới Thức Tỉnh đã bay mất đầu, phơi thây đầy đất.
Sở Phong không chút áy náy, không chút mềm lòng, bởi vì bọn người này muốn đặt chân lên mảnh đất phương Đông, đi tiến công Côn Luân, chúng vốn là những kẻ xâm lăng.
"Ngươi dám!" Gã trung niên giận dữ, trong đám người bị chết có con nối dòng của ông ta, điều này khiến ông cực kỳ phẫn uất, ông hóa thành một tàn ảnh mà đánh tới, miệng thì thò ra hai cái răng nanh, ông muốn lấy cực tốc để đối phó Sở Phong.
Thế nhưng, hiện tại có bao nhiêu người có thể so tốc độ với Sở Phong?
Phốc!
Sở Phong nghênh đón, một quyền chém đứt cánh tay của ông ta, sau đó đánh vào cái cằm, răng nanh đã gãy nát, cả người ông ta bay ngang ra ngoài, cái cằm cũng bị biến dạng bóp méo.
Phốc!
Phi kiếm xích hồng chém xoáy, hai gã Chuẩn Vương kia đã bị giết chết, sau đó thân kiếm quay chiều mà quay về, xẹt một tiếng chém rụng đầu của tên ma cà rồng cấp Vương này!
Đến tận lúc này, bọn ma cà rồng đã toàn bộ mất mạng, bị Sở Phong thành công chặn giết.
"Hiện nay không phải là thời đại liên quân tám nước xâm lấn phương đông."
Sở Phong quay người rời đi, để lại đống bừa bộn đầy đất.
Đến đây đã viên mãn, kế hoạch chặn giết mấy nhóm người kia của hắn đều đã được hoàn thành cả.
Sở Phong quyết định tạm thời quan sát, nếu như bên này không có cơ duyên gì nữa thì lập tức trở về núi Côn Luân tham chiến!
Chạng vạng tối, hắn ngáp dài ngáp ngắn, ngủ đến trưa trời, thức dậy trên một chiếc giường lớn. Đây là một khách sạn cấp năm sao, dựa vào thân phận không hộ khẩu hiện nay của hắn thì tự nhiên vào không được rồi.
Nhưng hắn không muốn để mình chịu khổ, cảm thấy nên sống cho dễ chịu một chút, cho nên chỉ có thể dùng thủ đoạn "Không bình thường" để tiến vào khách sạn.
Sở Phong rửa mặt xong thì ăn một ít gì đó, sau đó lên mạng xem các loại tin tức.
Các nơi bên ngoài đều không yên tĩnh, sĩ khí của quân Đông chinh bị đả kích nghiêm trọng, cái chết của Rồng Đất cùng Hôi Ưng khiến bọn chúng xúc động cực lớn.
"Đừng để ta phát hiện, nếu không thì trực tiếp xé nát ngươi!" Đây là tiếng gầm gừ của Hắc Long Vương, gã ta tuyên bố với bên ngoài rằng sẽ thay bọn Rồng Đất báo thù.
Rồng Đất là tộc nhân của gã ta, kết quả bị người ta nướng lên ăn thịt, đối với Hắc Long Vương mà nói là một loại sỉ nhục, có người đang gây hấn và mạo phạm uy nghiêm của gã.
"Không có việc gì thì đừng nói linh tinh." Sở Phong lại xuất hiện, viết một bình luận ngay dưới bảng xếp hạng chiến lực quân Đông chinh, trực tiếp nhằm vào Hắc Long Vương.
Đồng thời, hắn đính kèm một tổ hợp hình ảnh, là ảnh chụp Cự Khuyển bị chặt đầu và nướng chín.
Đây quả thực là khiêu khích trắng trợn, khiêu chiến với Xích Long Vương!
"Mùi vị của Cự Khuyển cũng không tệ lắm." Sở Phong bồi thêm một câu dưới ảnh chụp.
Giờ khắc này, đừng nói quân Đông chinh, mà đến cả các thế lực lớn trên thế giới đều ngồi không yên, đây là ai vậy? Thật sự là đại thần đến từ Jerusalem sao?
Thế nhưng, bên Jerusalem không có xung đột lợi ích với quân Đông chinh mới đúng, không có khả năng liều mạng chống đối như vậy!
Rất nhiều người bắt đầu hoài nghi, cảm thấy trong này có ẩn tình!
Hắc Long Vương giận dữ thét gào liên tục, gây chấn động cả núi Côn Luân.
"Xem ra cái con thằn lằn mọc cánh kia bị chọc tức muốn chết rồi." Trên núi Côn Luân, Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười ngây ngô, thật là cười trên nỗi đau của người khác.
Sau đó không lâu, Schieler mở miệng, đưa ra cảnh cáo: "Ta chẳng cần biết ngươi là ai, phóng túng giết chóc như vậy ở thế giới phương tây thì phải nhận lấy trừng phạt!"
Trước có Ovidius và Bạch Hùng Vương, sau là Rồng Đất và Hôi Ưng, hiện tại cự khuyển cũng đã chết, liên tục đều do một người gây nên, chuyện này là đả kích quá lớn đối với quân Đông chinh.
"Sào huyệt của mình bị người ta càn quét rồi, nóng ruột nóng gan như chó nhà có tang, ngươi còn không thấy xấu hổ mà mở miệng à?" Sở Phong trực tiếp nạt lại, tuyệt không sợ.