Đêm này hắn rất cảnh giác, giết nhiều Thú Vương như vậy, lo lắng xảy ra đại sự.
Vèo một tiếng, Sở Phong rời khỏi nơi này, buổi chiều thì nghỉ ngơi ở bên ngoài hẻm núi bí ẩn, để tránh xảy ra điều gì bất trắc.
Một đêm bình an trôi qua, cũng không có nguy hiểm gì phát sinh.
"Lại không tới nữa thì ta rời đi thật đấy." Sở Phong tự nói, hắn cảm thấy không thể chờ tiếp nữa, thấy tình huống tốt thì phải biết thu tay lại.
Mấy tên Thú Vương này mất liên hệ với bên ngoài một quãng thời gian thì nhất định sẽ khiến người ta suy đoán, dễ dàng xảy ra chuyện lớn.
Sở Phong trở lại hẻm núi nhìn một lần, lưu lại xương cốt của một vài sinh vật cấp vương, thật sự khá chấn động đấy, bị người ta phát hiện chắc chắn sẽ bị dọa ra bệnh tim.
Hắn nhanh chân rời đi, quyết định kết thúc hành trình chặn giết lần này.
Sau khi đi ra khu sương mù, bầu không khí đặc biệt tươi mát, mặt trời đỏ mới vừa nhô lên, mang theo khí thế phồn thịnh mạnh mẽ, Sở Phong vừa đi vừa vận chuyển phương pháp hô hấp, bất kể là thân thể hay tinh thần cũng đã cực kỳ thư giãn.
Khi mặt trời triệt để dâng lên cao, Sở Phong đi vào một trấn nhỏ gần đó nhất, hắn thay một bộ quần áo, gần đây cứ luân phiên chiến đấu, mấy bộ đồ của hắn đều đã rách bươm không còn cái nào lành lặn.
Nhưng mà vấn đề này có thể giải quyết sau, trong cái bao cực lớn trên người hắn có da Rồng Đất, da Sói Vương, còn có cả một tấm da sư tử hoàng kim nữa.
Những vật này cho dù chế tác thành áo giáp cũng có thể xưng là bảo giáp, làm thành quần áo thì rõ ràng hơi xa xỉ và lãng phí.
Sở Phong đi ra khỏi trấn nhỏ, suy nghĩ cân nhắc một chút rồi dùng internet trên điện thoại di động, đăng hai tấm hình lên bảng xếp hạng chiến lực của Quân Đông chinh, tấm đầu tiên là ảnh nướng Rồng Đất, tấm sau là đặc tả nướng cánh Chim ưng.
Mới đầu, hai tấm ảnh vừa mới đăng lên đã khiến mọi người hơi không hiểu, đây là cái gì, bởi vì chỉ thấy được hình ảnh nướng lên thôi, không thấy được bản thể của bọn chúng.
Tiếp đó, Sở Phong đăng thêm mấy tấm hình.
Chuyện này cứ như đập phá một con đê đập, khiến cho mạng xã hội tĩnh lặng trong nháy mắt đã gợi lên con sóng cao ngàn mét!
Trên tấm ảnh, hình thể màu đen của Rồng Đất vô cùng khổng lồ, lân giáp loang loáng ánh đen bóng, sau khi bị chém giết, máu thịt bên trong óng ánh sáng long lanh, một chữ rồng đã đủ miêu tả rằng nó hết sức siêu phàm.
Mà trên một tấm hình khác thì, cánh chim Hôi Ưng cứng như kim loại, đâm thủng đá tảng, thế mà lại phơi thây trên mặt đất, máu me bê bết.
Bọn chúng đều bị người ta nướng chín, nhìn thôi trông rất tươi ngon, là trân hào hiếm thấy vô cùng.
"Trời ạ, đây là Rồng Đất cùng Hôi Ưng trên bảng xếp hạng chiến lực Quân Đông chinh, thứ hạng cũng không thấp đâu, bọn họ cư nhiên bị người ta nướng lên vàng ươm vậy à, màu như hoàng kim ấy, thần quá, đây là sự thật sao?"
"Ông trời ơi, tôi thấy được cái gì, Đại Thần Jerusalem ngài thật sự ra tay sao? Mới qua một đêm thôi mà ngài đã đói bụng? Thượng đế ơi, quá điên cuồng!"
Bất kể là phương Đông hay phương Tây, tất cả mọi người đều bị làm giật bắn.
Đêm qua, tên điên cuồng kia còn nói ăn quá no rồi, kết quả sáng sớm hôm nay hắn đã bắt đầu nướng thịt, thế này phải nghịch thiên đến cỡ nào mới làm được chứ?
Hành động cũng quá nhanh rồi đó!
Hai sinh vật cấp Vương cứ thế mà bị đánh giết, con bị nướng chín nữa chứ, thực sự khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Cả đám người đều đang chùi mồ hôi lạnh, vị này quả thật là con yêu quái, nói được thì làm được, phải biến bảng xếp hạng chiến lực Quân Đông chinh trở thành bảng xếp hạng món ngon!
Có người vui sướng, có người kính sợ, có người nguyền rủa, chuyện này nhấc lên gợn sóng to lớn, vô số người đều bị làm hoảng sợ mà tham dự thảo luận.
Mọi người cảm thấy, người dũng mãnh kia thật quá quái dị, một lời không hợp là bắt đầu chén, như vậy kêu Quân Đông chinh làm sao mà chịu nổi? Bị tiêu diệt là cao thủ cấp Vương không đó!
Lúc này, bất kể là người bình thường hay tài phiệt, đều càng thêm tò mò, kì tài dũng mãnh này đến cùng có thân phận thế nào? Thật sự là cường giả tuyệt thế đi ra từ Thành phố Thánh Jerusalem sao?
Quân Đông chinh bị làm kinh hãi không nhẹ, chuyện này là tin tức xấu nhất, hỏng bét nhất đối với bọn họ!
"Kiều Na, các ngươi ở đâu rồi?" Hắc Long Vương cũng đã bị kinh động, gã ta gọi cho Kiều Na và Cự Khuyển, lo lắng lúc bọn họ tiến vào hẻm núi sương mù đã bị tấn công.
Đáng tiếc, hết thảy đều đã quá muộn, một người một chó kia sớm đã bị Sở Phong giải quyết.
Hắc Long Vương đương nhiên không thể liên lạc được, sắc mặt của gã ta âm trầm xuống!
Dưới bảng xếp hạng chiến lực có vô số người nhắn lại, Rồng Đất đen và Hôi Ưng khổng lồ đã bị chém giết, khiến cho bên ngoài triệt để sôi trào.
"Vị Thần Nhân này quá mạnh, kế tiếp sẽ là ai, hắn ta thật sự muốn chế tạo ra một bảng xếp hạng món ngon hay sao?!"
"Đại Thần Jerusalem, tôi đại diện cho phương Đông cảm ơn ngài, sớm giá lâm đến núi Côn Luân đi, tin chắc Hắc Long Vương và Bắc Cực Vương càng ngon miệng hơn, bảo đảm khiến ngài hài lòng!"
Khi mạng xã hội đang xôn xao huyên náo, Sở Phong tắt di động đi, sau đó đi về hướng nơi xa.
"Ừm?!" Đột nhiên, hắn nhìn thấy một sinh vật khổng lồ bay ngang qua bầu trời, rất phô trương, nó mang theo cuồng phong, bay sát trên trấn nhỏ mà lướt về phía núi rừng.
Cư dân trên trấn kinh hoảng kêu to một trận, đó là cái gì? Một con hung thú khổng lồ!
Đó là một con dơi màu bạc, dài chừng mấy chục mét, chở một số người bay về hướng vùng núi xa xa, nó không kiêng nể gì mà ẩn hiện tại nơi nghỉ chân của nhân loại, dọa cho mấy đứa nhỏ sợ đến mức khóc rống lên.
Sở Phong lập tức dừng bước rồi quay đầu quan sát, sau đó hắn như nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng quay người, phóng một mạch vào trong núi rừng.
Hắn hoài nghi, đó là đám ma cà rồng tới đây!
Tốc độ của Sở Phong nhanh dữ dội, tuyệt đối có thể đuổi kịp bọn chúng. Hơn nữa, phương hướng những người kia bay đi đã sai lầm, họ không rành về nơi đây, phải tìm kiếm mới có thể phát hiện hẻm núi sương mù.
Cho nên, không bao lâu sau Sở Phong đã chạy tới nơi, mà những người kia thì đang chạy lòng vòng bên trong núi, không ngừng tìm kiếm.
Cuối cùng, bọn họ đã tới, nhìn thấy có một người đứng trong vùng núi, con dơi màu bạc kia mang theo cuồng phong rít gào mà đến, thiếu chút nữa đã quẹt trúng vào đầu Sở Phong.
Tiếp đó, nó lại bay lên bầu trời, đây là cố tình cố ý.
"Người phía dưới, ngươi biết hẻm núi mê vụ sương mù đi như thế nào không?" Trên con dơi có người ngạo mạn hỏi.
Kỳ thật, cứ đi về phía trước một khoảng cách là có thể nhìn thấy sương mù, nhưng nếu trông thấy có người đứng phía dưới, bọn họ tự nhiên phải hỏi thăm trước.
"Một người phương Đông, thật thú vị đấy, không phải đi ra từ bên kia hẻm núi sương mù đó chứ?"
Những người đứng trên con dơi màu bạc kia đều có tóc vàng mắt xanh, màu da tuyết trắng, giống như quanh năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, có điều bọn họ đều rất tuấn mỹ.