Vùng đất này bị phóng xạ quá nghiêm trọng, không phải sinh vật cấp Vương thì rất khó đi vào.
Nhưng loại phóng xạ kinh khủng này lại không gây ảnh hưởng gì đến Sở Phong, nhục thể của hắn cực kỳ bền vững, không sợ các tia bức xạ, đồng thời trong cơ thể hắn có một năng lượng thần bí bảo hộ.
Sở Phong dạo bước trong nơi hoang vu này, không có bất kỳ ai, vườn thánh dược đã hóa thành hố to, triệt để bị thổi bay.
Hắn lấy phi kiếm đào đất, cuối cùng tiến vào dưới lồng đất, sau đó cẩn thận tìm kiếm, hắn lại tìm được kết giới lúc trước lần nữa, hắn cứ một mạch mà đào móc, vơ vét tinh thạch đỏ lên.
Đây vốn là dị thổ, nhưng dựa theo lời của Hoàng Ngưu thì nó đã dính vào huyết tinh của cường giả, sau đó thì biến thành thế này, hiệu quả còn mạnh hơn dị thổ bình thường rất nhiều.
"Vạn Linh Huyết Dược đã khô héo rồi?!"
Trên thực tế, Sở Phong tới nơi này cũng là do đang thèm muốn gốc cây nhỏ sắc thái lộng lẫy kia, kết quả thì phát hiện nó đã khô héo.
Lần trước tiến hành hình thức tấn công mưa đạn hạt nhân, phá hư sự sống của vườn thánh dược, các rễ cây của cổ thụ thần thánh đã được kết giới bảo hộ, sẽ không bị hủy đi, thế nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể sinh trưởng lên mặt đất nữa.
Kết quả, gốc cây nhỏ sắc thái lộng lẫy kia đã khô héo dưới lồng đất, đụng nhẹ một cái đã bể nát, hóa thành tro bụi.
"Thật đáng tiếc." Sở Phong thở dài, đồng thời hắn biết chắc chắn Schieler tức giận đến phát cuồng, tâm huyết lãng phí một cách vô ích.
Sở Phong không tiếp tục để ý, tìm kiếm tinh thạch đỏ ở trong này.
Nửa ngày sau, hắn hài lòng rời đi, đã tìm được một đống lớn, còn nhiều hơn lần trước nhiều, cái túi cao bằng người đều đã tràn đầy.
Sở Phong đứng trong đống đỗ nát, hắn chụp mấy bức ảnh để làm kỷ niệm.
Vốn hắn còn muốn đi phá sào huyệt của Hắc Long Vương, sau đó suy nghĩ một chút thì thôi bỏ đi, tránh cho đêm dài lắm mộng, thu gom đủ tinh thạch đỏ rồi thì vẫn nên tranh thủ thời gian về Côn Luân đi.
Đồng thời, lần trước hắn dùng đạn đạo làm nổ tung Vatican, đoán chắc bọn người Hắc Long Vương, Bắc Cực Vương đã tỉnh táo lại, cũng sẽ sai bảo tộc nhân rời khỏi sào huyệt, đồ vật mang đi có giá trị kinh người.
Cuối cùng, Sở Phong thuận lợi trở về Hy Lạp, lấy phần tinh thể đỏ chôn dưới đất trước đó lên, sau đó chính thức bước lên lối về!
Khi đi tới hẻm núi sương mù, Sở Phong rất cẩn thận và thận trọng, hắn sợ nhân vật dạng như Schieler sẽ canh giữ ở chỗ này, dù sao hắn từng chặn giết mấy nhóm Vương giả của đối phương ở đây mà.
Hiển nhiên, hắn quá lo xa rồi, bây giờ cao thủ tuyệt thế đột phá cảnh giới Gông Xiềng cấp sáu cũng không có thời gian trấn thủ một đường hầm, hắn thuận lợi vượt qua cửa ải.
Trên thực tế, nếu thật sự gặp phải loại nhân vật kia, hắn cũng không sợ, hắn tự tin tốc độ bây giờ của mình sẽ không thua gì bọn người lão sư tử, Bắc Cực Vương.
Rốt cục, Sở Phong đã đạp chân lên mảnh đất phương Đông.
"Ta đã trở về!" Hắn gào thét.
Trong thời gian gần đây, tất cả mọi người đều cho là hắn đã chết, bây giờ thì hắn chính thức trở về.
Đứng trên mảnh đất phương Đông, Sở Phong vừa đi vừa bấm sốt điện thoại của một số người, báo tin hắn không bị gì hết, còn sống sót trở về.
Ngoại trừ Lâm Nặc Y, bọn người Lục Thông, Âu Dương Thanh, Diệp Khinh Nhu đều giật mình!
Lâm Nặc Y đứng bên bờ Đông Hải, lộ ra nụ cười, cô đã sớm hoài nghi Sở Phong còn chưa chết.
Ngày hôm đó, trong Ngọc Hư cung, Lục Thông kích động đến không nhịn được quát to một tiếng, không cẩn thận kéo đứt râu mép của mình.
"Ngao. . ." Đây là tiếng gào ngân dài của đám người Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, họ kích động đến hỏng mất.
Nhưng những người này đều không dám để lộ ra, dù sao Sở Phong còn chưa trở lại Côn Luân, sợ hắn gặp bất trắc trên đường về, bọn họ đều đoán được, một loạt đại sự ở phương Tây kia chắc hẳn đều là Sở Phong làm!
"Côn Luân, ta đã trở về, ta muốn đột phá ở chỗ này, tiến lên cảnh giới Gông Xiềng cấp bốn, sau đó tham dự đại quyết chiến cuối cùng!"
Sở Phong hô to, hắn tăng thêm tốc độ mà nhanh chân chạy vội.
Sau khi đi ra khỏi thung lũng Tân Cương, Sở Phong bắt đầu thật thận trọng, nếu xui xẻo mà gặp phải quân Đông chinh thì phiền phức to rồi, một mình hắn thân cô thế cô ở bên ngoài, thế nào cũng dữ nhiều lành ít!
Trong sa mạc có hàng loạt gốc cây Hồ Dương, chúng rất giỏi chịu hạn, sức sống cực kỳ ngoan cường, thân cây lại cứng cáp, lá có màu xanh biếc, cũng có màu vàng rực, kết hợp lại với nhau thì mang theo chút phồn thịnh của sinh mệnh, lại có nét tang thương của năm tháng trôi đi.
Sở Phong vác một túi tinh thạch đỏ thật lớn lên lưng mà bước đi trong sa mạc, hắn nghĩ tới rất nhiều điều, lúc trước khi lần đầu tiên tới khu vực Tây Bộ, hắn từng nhìn thấy Hoa Bỉ Ngạn màu lam, nở rộ trong chớp mắt rồi lụi tàn, trông cực kỳ yêu dị.
Hắn cứ suy nghĩ mãi, lúc ấy đóa hoa màu lam trải rộng cả đất trời kia đến cùng có sinh ra ảnh hưởng gì với hắn chăng?
Hắn đã từng hỏi thăm Hoàng Ngưu, phấn hoa sau khi nở rộ của loại hoa này có thể đẩy mạnh sự tiến hóa của nhân thể hay không, lúc ấy Hoàng Ngưu nhíu mày bảo, đây là một loại hoa hết sức quỷ dị, gặp phải cũng không biết là lành hay dữ.
Hoàng Ngưu phỏng đoán, biển hoa màu lam nhìn như rãi rộng cả đất trời, kỳ thật chỉ là một gốc hoa cổ, rễ của nó chôn sâu dưới lòng đất vùng đại mạc này, thiên địa dị biến, nó bắt đầu sống lại, cho nên cũng tạo thành cảnh tượng quỷ dị mà Sở Phong nhìn thấy được.
Loại hoa kia hết sức thần bí, cũng dị thường đáng sợ, khiến cho cả Hoàng Ngưu cũng phải kiêng kị, nói thẳng cho dù là nó cũng không biết "Lai lịch" chân chính của thứ này!
Theo lời nó nói, Hoa Bỉ Ngạn màu lam rất có thể có liên quan đến một vị Thánh Nhân nào đó, cần trở lại thế giới kia của nó rồi cẩn thận tìm đọc cổ tịch mới biết rõ được.
Trời nắng chang chang, sa mạc nóng như lò lửa.
Sở Phong thi triển Thần Túc Thông, mặc dù không dồn sức mà tăng tốc, nhưng hắn vẫn đi cực kỳ nhanh, mỗi một bước đi đều như biến mất khỏi vị trí ban đầu, xuất hiện ở một chỗ rất xa.
Rốt cục đã rời khỏi đại mạc, dần dần tiến vào vùng núi, điều này khiến Sở Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi lại trong núi rừng sẽ không dễ bị phát hiện.
Hắn bắt đầu trèo đèo lội suối. Trên đường đi, hắn cứ mãi tìm kiếm, muốn hàng phục một con mãnh cầm, nếu không thì núi non trùng trùng điệp điệp, núi lớn vắt ngang thế này, dù tốc độ của hắn có nhanh đến mấy cũng không thả ga mà chạy được.
Sở Phong rất xui xẻo, trên đường đi đừng nói là mãnh cầm, cho dù là dị tộc bình thường thôi cũng ít thấy nữa.
Hắn biết được sự thật từ miệng một con sói hoang, đại quân Đông chinh đi ngang qua, từng điều động một vài dị tộc khá mạnh đi theo, kẻ nào dám không theo đều bị giết chết.
Ven đường, rất nhiều dị tộc nghe được tin này thì trốn chạy hết.
Sở Phong oán hận không thôi, muốn tìm một con mãnh cầm chở hắn bay trở về Côn Luân cũng không được, chỉ có thể dựa vào bản thân mà phi nước đại thôi.