"Sớm biết vậy mình để mạng của Hôi Ưng Vương hoặc Kền Kền Vương lại thì tốt rồi, coi như thú cưỡi cũng được."
Cuối cùng, áo quần hắn lam lũ, bẩn thỉu, dựa vào đôi chân của mình mà lao vun vút đến núi Côn Luân, một trận giày vò dằn xéo này khiến hắn oán thầm không thôi.
"Coi như củng cố cảnh giới đi!"
Trên đường, hắn không ngừng lấy tốc độ cực hạn mà chạy như điên, giống như máy bay tốc độ siêu âm vậy, nổ đùng đùng cả đường đi, giẫm nát núi thấp đồi cao, đạp rạn sơn cốc, cảnh tượng nhìn vô cùng kinh khủng.
Sở Phong dốc hết toàn lực, mỗi lần đều dồn nén đến huyết dịch sôi trào, quanh thân nóng hổi, lúc thực sự chịu không được nữa hắn mới chịu chạy chậm dần.
Cho nên dọc theo con đường cũng coi như tu hành, dù đang trong đêm hắn cũng không nghỉ ngơi gì mấy.
"Rốt cục đã trở về!"
Ở cách đó gần mấy chục dặm, hắn phát hiện quân Đông chinh, hắn cảnh giác tránh đi, đi vòng qua để tiến vào núi Côn Luân.
"Dừng lại!"
Bây giờ là thời kì bất thường, phải đề phòng nghiêm ngặt, cường giả trong núi Côn Luân đang thay phiên nhau canh giữ, cho dù là chỗ miệng núi cũng có sinh vật cấp Vương trấn giữ.
Nếu tình huống không đúng thì cứ hét dài một tiếng, chư vương sẽ cùng lao qua đó!
Một vài dị tộc đã hoá hình người, cầm các loại binh khí lấp lóe ánh sắc lạnh trong tay, chúng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nơi này nghiễm nhiên trở thành một vùng thánh địa Yêu tộc.
"Ngươi là ai?"
Cả sinh vật cấp Vương đang trấn giữ ở đây cũng bị kinh động, hắn tự mình đuổi tới.
Đó là một gã trung niên, trên đầu mọc ra cái sừng to đùng, ánh mắt bắn ra tia điện, nhìn chằm chằm vào miệng núi này.
Sở Phong vừa nhìn thấy hắn thì thật vui vẻ, đây không phải Tàng Linh Dương Vương sao? Cái sừng bị hắn cắt phăng mọc ra cũng nhanh thật.
"Là ta!"
Bộ dáng bây giờ của Sở Phong thực sự quá thê thảm, áo quần rách rưới như sắp thành vải nát, đầy người bụi đất, trông thật bẩn thỉu.
Trên mặt thì mồ hôi hòa với bụi đất, hình thành mảng vết bẩn thật lớn, không nhìn kỹ thật sự không nhận ra được.
"Ngươi. . ."
Tàng Linh Dương Vương nhìn chòng chọc vào hắn, sau đó thì bịch bịch bịch lùi về phía sau mấy bước, gã ta giật mình kêu lên, tuyệt không ngờ người này sẽ là hắn, Ma Vương này không phải đã chết rồi sao?
"Ngươi không phải là. . ."
"Suỵt!" Sở Phong ra hiệu với gã ta, sau đó hắn sải bước đi tới.
Tàng Linh Dương Vương có bóng ma tâm lý với hắn, lần trước bị giày vò thảm quá mức, dưỡng thương thật nhiều ngày mới khôi phục, bây giờ nhìn thấy Sở Ma Vương này lại khởi tử hoàn sinh, tâm tình của gã ta thật phức tạp.
"Bảo vệ tốt miệng núi, có việc lập tức phát ra cảnh báo!" Linh dương Tây Tạng quát lớn những dị loại kia.
Gã ta tự mình dẫn Sở Phong đi vào trong núi, trong lòng thì lo sợ bất an, gã nhỏ giọng hỏi thăm tình huống của Sở Phong là như thế nào, bên ngoài đều tung tin rằng hắn đã chết ở Vatican.
"Việc này nói sau đi." Sở Phong nói cho gã ta biết, không muốn tiết lộ tiếng gió, muốn đến Ngưu Vương cung trước, hắn muốn đi gặp hai con trâu ngay.
"Đảm bảo không có chuyện gì tốt!" Tàng Linh Dương Vương oán thầm, đồng thời, trong nháy mắt thôi mà gã ta đã suy nghĩ rất nhiều điều, Ma Vương này biến mất thời gian lâu như vậy thì thật không bình thường. Dựa theo tính cách của hắn mà nói, đã bị thiệt thòi lớn như thế ở Vatican thì không có khả năng không phản kích.
Khi nghĩ tới đây, đồng tử của Tàng Linh Dương Vương trướng to lên, rùng mình một cái, âm thầm chấn kinh, không phải chứ? Chẳng lẽ mấy chuyện rầm rộ gần đây bên Châu Âu đều là do cái tên này làm ra hay sao?
Gã ta dựng hết lông tóc lên, quyết định về sau không thể mang lòng thù địch với Ma Vương này, tên này thật đáng sợ, quả thật chính là tên "Đồ tể" mà.
Trên một ngọn núi lớn khí thế hào hùng, có một tòa cung điện to lớn đứng sừng sững, nơi này chính là Ngưu Vương cung.
Trên núi nồng đậm linh khí, suối trong cuồn cuộn, những phiến là trên từng thân cây đều xanh biếc sáng long lanh, trái cây đỏ mộng treo chi chít, hương thơm xộc thẳng vào mũi.
"A, huynh đệ ngươi đã trở về, sao lại không báo cho bọn ta biết!" Đại Hắc Ngưu rú lên một tiếng quái dị, sau đó lao đến.
"Sở Phong!" Hoàng Ngưu cũng chạy tới.
Bọn họ đều hóa thành hình người, họ nhiệt tình mà kích động, mấy ngày nay cũng được gọi là sinh ly tử biệt, hai con trâu vì nghĩ là hắn đã chết rồi, cho nên áy náy cũng rất lâu.
"Ha ha, trở về thì quá tốt, nhưng mà sao bộ dạng của ngươi lại thế này, nhìn chật vật quá vậy?" Đại Hắc Ngưu cười nói.
"Ông thử không quan tâm ngày đêm mà chạy hai, ba vạn dặm đi rồi biết." Sở Phong tức giận nói, mấu chốt là còn phải thường xuyên đi lòng vòng, phải cong quẹo đủ hướng.
Hai con trâu đang có khách đến nhà, mà người này cũng theo tới, khi thấy là Sở Phong thì ông ta há miệng rất lớn, bộ dạng như nhìn thấy quỷ, đó chính là Hắc Hùng Vương.
Lúc trước, Sở Phong đến được Côn Luân cũng chính là nhờ con Hắc Hùng này tự mình đón đưa, dùng một con cự cầm màu bạc chở tới.
Hắc Hùng Vương giật bắn cả người, nhìn thấy Sở Phong khởi tử hoàn sinh thì không nói hai lời, lập tức xoay người rời đi, chạy đi gọi điện thoại cho người ta.
Sở Phong im lặng, cứ ngỡ là con gấu già này muốn biểu hiện thân mật với hắn, đi lên lôi kéo làm quen chứ, không ngờ lại có phản ứng như vậy.
Hắc Hùng Vương thầm bất an trong lòng, trực tiếp bấm số điện thoại của cháu trai Hùng Khôn của ông ta, lập tức mắng xối xã lên đầu: "Thằng gấu con, lần này mày có hố cha, hố ông nội không hả?"
Hùng Khôn đang ở thành phố Thuận Thiên xa xa thì choáng váng, ông già này đang nổi điên cái gì thế? Không phân biết trắng đen phải trái thì đã rống hắn ta rồi, màng nhĩ cũng sắp bị rồng cho rách nát luôn rồi.
"Ông nội xảy ra chuyện gì rồi?" Hùng Khôn thật thận trọng dè dặt mà hỏi.
Hắc Hùng Vương hạ giọng, nói: "Gần đây ở bên ngoài mày có mắng Sở Ma Vương hay không hả?"
Ở đằng xa, hiện tại thính lực của Sở Phong đặc biệt nhạy bén, trực tiếp đã nghe thấy, hắn lập tức câm nín, rất muốn nói một câu, cẩu hùng ông nội ngươi, thì ra là chột dạ.
Ở thành phố Thuận Thiên, Hùng Khôn cảm thấy thật không hiểu nổi, trước đó mặc dù hắn ta rất muốn mắng Sở Phong để trong lòng mình thống khoái chút, bởi vì lúc trước bị trấn áp quá thảm thương.
Thế nhưng, cuối cùng hắn ta lại do dự, hắn ta bị Hồ Sinh làm ảnh hưởng, cho nên cũng có chút nghi thần nghi quỷ, không dám trắng trợn nguyền rủa, đồng thời cũng sợ hai con trâu trên Côn Luân Sơn đi kiếm chuyện với ông nội hắn ta.
"Không có, lần này con đâu có nói gì, sao vậy ông nội? Không phải hắn đã chết rồi sao?" Hùng Khôn nói.
"Không có thì tốt, câm miệng mày lại cho tao, về sau không được phép nói xấu Sở Vương!" Lão Hùng Vương cảnh cáo vô cùng nghiêm khắc, sau đó trực tiếp cúp máy.
Ở thành phố Thuận Thiên, Hùng Khôn trực tiếp hóa đá.
Một đám bạn bè ăn chơi của hắn ta cũng không hiểu ra sao, họ hỏi thăm hắn làm sao vậy.
"Có chuyện là lạ!" Hùng Khôn lưng hùm vai gấu, nhìn thế nào cũng là một gã đàn ông lực lưỡng, nhưng hắn ta cũng không ngu ngốc, hắn suy nghĩ đến những lời của ông nội thì giật nảy mình, rùng mình một cái rồi sinh ra hoài nghi.