Đại Hắc Ngưu canh giữ ở bên ngoài đại cung, Hoàng Ngưu canh giữ ở bên trong cung, hộ pháp cho Sở Phong, phòng ngừa có nhân tố ở bên ngoài quấy nhiễu, hai con trâu chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch!
Sở Phong lấy hộp đá từ trong ngực ra, ở trong đó có ba hạt giống, hai hạt trong số đó vẫn khô quắt, dúm dó, thiếu sức sống như cũ, chỉ có một hạt có sức sống bừng bừng.
Đồng thời, hạt giống này cực kỳ đặc biệt, toàn thân màu vàng, giống như một thanh kiếm nhỏ, dài một tấc, sau khi tới tay lại trĩu nặng, nặng hơn nhiều so với kim loại bình thường!
Nói ra sẽ không ai tin tưởng, nó lại là một hạt giống!
Ngay cả Sở Phong cũng không biết phải nói gì, hạt giống này sau mỗi một lần tiến hóa đều sẽ khác biệt với lần trước, nhưng hóa thành kiếm thể như thế này vẫn khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
"Có thể dùng như phi kiếm hay không nhỉ?" Rất nhiều lần hắn sinh ra ý nghĩ như vậy, nhưng vẫn luôn không dám thử, sợ hạt giống vỡ vụn, hủy đi bảo vật hiếm có!
Bây giờ sắp chôn hạt giống này xuống, để nó lần nữa mọc rễ nảy mầm, nếu như không có ngoài ý muốn, nó có thể thuận lợi sinh trưởng, đoán chừng hạt giống sẽ biến đổi một lần nữa.
Như vậy, kiếm nhỏ sắp biến mất, hóa thành một loại hình thái khác mà hắn không biết.
Sở Phong có chút hiếu kỳ, muốn thử xem sao, bây giờ hắn đã nắm giữ võ công tinh thần, tự tin có thể khống chế tốt lực đạo.
Xoẹt!
Ánh sáng váng rực rỡ, cả tòa cung điện đều tràn ngập kiếm khí, hạt giống này có chút kinh người, rất thích hợp với Ngự Kiếm Thuật. Nếu như không phải đã sớm biết nó là một hạt giống, Sở Phong sẽ cho rằng đây chính là một kiếm thai có kích thước nhỏ mà thôi!
Hoàng Ngưu ở bên trong Ngưu Vương cung, cảm giác không thích hợp, vụt xuất hiện, vừa vặn nhìn thấy một màn này, không khỏi ngạc nhiên.
Sở Phong ngự kiếm, hạt giống màu vàng dài hơn một tấc rung động xoẹt xoẹt, tản mát ra chùm sáng màu vàng mãnh liệt, đó là một loại khí tức không gì không thể phá, lại có thể dễ dàng cắt đứt cung điện!
Sở Phong giật nảy cả mình, cảm giác thanh kiếm nhỏ này quá thần bí, thứ này có chỗ nào giống như là hạt giống chứ, rõ ràng giống thần binh lợi khí hơn!
Hắn có loại cảm giác, thanh kiếm nhỏ này còn dễ điều khiển hơn cả thanh phi kiếm màu đỏ thắm, dường như nó vốn được sinh ra để dành cho võ công tinh thần.
Hoàng Ngưu cũng trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm hạt giống đó lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể?!"
Xoẹt!
Sở Phong mạo hiểm thử một lần, hạt giống màu vàng hình kiếm xuyên thủng một cây cột bên trong cung điện này, cây cột đó được làm từ thiết tinh luyện, phía trên điêu khắc các loại long phượng, chống đỡ lấy cung điện.
Thế nhưng là, kiếm nhỏ dài một tấc lại có thể xuyên thấu, vọt thẳng ra, cực kỳ cứng rắn và sắc bén!
Vèo một tiếng, ánh vàng lóe lên, cây kiếm nhỏ rơi vào lòng bàn tay của Sở Phong. Nếu quan sát tỉ mỉ có thể thấy nó óng ánh nõn nà, không có chút tổn thương nào.
"Thứ này thật khó lường!" Hoàng Ngưu lao đến, vẻ mặt trông vô cùng nghiêm túc. Nó tới gần, quan sát tỉ mỉ.
"Mày biết lai lịch của nó à?" Sở Phong hỏi.
"Tôi có nghe đồn về một món binh khí khác, nhưng mà nó không thuộc về thế giới của chúng ta, mà là ở một thế giới đáng sợ khác. Tục truyền ở đó có một món vũ khí, chính là được thai nghén từ một gốc thực vật, đủ để trấn giết hết thảy địch nhân!” Hoàng Ngưu nghiêm túc nói.
Dựa theo lời nó nói, món binh khí đó kinh khủng vô biên, ẩn chứa uy năng khó lường, là binh khí trấn giáo của một thánh địa nào đó, truyền thừa mấy chục vạn năm.
Nhưng đó không phải là thế giới của Hoàng Ngưu, nó cũng chỉ nghe đồn mà thôi, cũng không biết tình huống cụ thể.
Sở Phong và Hoàng Ngưu cùng nhau nghiên cứu, phát hiện hạt giống này rất phù hợp với võ công tinh thần, mỗi một lần khống chế, năng lượng tinh thần rót vào bên trong hạt giống đều rất dễ chịu, sẽ không hao tổn.
Đến cuối cùng Sở Phong quả thực có chút không nỡ trồng, binh khí dùng rất thuận tiện này nếu trồng xuống chắc chắn sẽ biến mất.
"Được rồi, vẫn là gieo xuống đi." Sở Phong không do dự nữa , bất kỳ ngoại vật gì cũng không sánh bằng sự cường đại của chính bản thân mình, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Dù sao không phải binh khí cứu cực, không đáng tiếc, nói không chừng lần sau còn có thể tiến hóa ra đồ vật càng quý hiếm hơn." Hoàng Ngưu nói.
Sở Phong chôn hạt giống và hộp đá xuống, tinh thạch màu đỏ phát sáng, đỏ tươi một mảnh, như là ráng chiều nhuộm đỏ cả tòa cung điện.
Sau đó thì hắn cần kiên nhẫn chờ đợi, Hoàng Ngưu lui ra ngoài.
Nhưng mà, lần này tốn thời gian rất lâu, suốt cả đêm hạt giống này cũng không có mọc rễ nảy mầm, điều này khiến Sở Phong hơi lo sợ bất an.
Nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng, ánh sáng do tinh thạch màu đỏ phát ra đang yếu dần, toàn bộ tập trung vào hộp đá, điều này nói rõ là có hiệu quả, hạt giống đang hấp thu năng lượng của tinh thạch.
Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu cũng từng chạy tới quan sát. Bọn nó cũng như Sở Phong, cũng rất khẩn trương, hi vọng hết thảy thuận lợi.
Khi hai con trâu ở Vatican từng nhận được nhiều chỗ tốt hơn so với Sở Phong, lần này bọn nó hi vọng Sở Phong có thể thuận lợi tiến hóa, đột phá thêm một đạo gông xiềng.
Rốt cục, khi mặt trời ló dạng, ánh bình minh nở rộ, hạt giống có biến hóa.
Trên thực tế, ánh bình minh cũng không rơi vào bên trong mà bị vách tường ngăn lại, nhưng ở giây phút này, bên trong tinh thể màu đỏ truyền tới một tiếng vang khẽ, một chút ánh vàng nở rộ, có chồi non trồi lên!
"Nó mọc rễ này mầm vào thời khắc đặc biệt, cũng không phải là do ánh sao, ánh trăng, ánh bình minh gì đó…” Sở Phong giật mình.
Xoẹt!
Đột nhiên, luồng khí tức bén nhọn nở rộ, một chùm sáng màu vàng óng vọt lên, trong đống tinh thạch màu đỏ, hạt giống đúng là đang nảy mầm, cuối cùng toát ra một đoạn mũi kiếm màu vàng!
"Đây là thực vật sao?" Sở Phong ngạc nhiên, lần này rất cổ quái.
Hắn thấy rất rõ ràng, cũng nhìn cẩn thận, chồi non này cũng không có gì khác biệt so với kiếm thể đó, vẫn sắc bén vô cùng, ánh vàng chói mắt, phá đất mà lên như thế.
Đại Hắc Ngưu và Hoàng Ngưu đều bị kinh động, chạy vào, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Sau đó, mũi kiếm cất cao, bắt đầu trưởng thành, từ một tấc đến ba tấc, lại đến ba thước, quả thực như đang hình thành từ một lưỡi kiếm sắc bén tuyệt thế!
Cây kiếm này tỏa ra ánh sáng lung linh, chuôi kiếm chính là gốc rễ của nó, nối liền với sợi rễ là một lưỡi kiếm sáng chói phía trên, cho dù ai nhìn thấy thì đều sẽ cho rằng, đây là một thanh thần binh lợi khí.
Sở Phong thử nhổ một sợi tóc, ném lên lưỡi kiếm, nhẹ nhàng thổi ra một hơi, sợi tóc lập tức đứt đoạn.
"Thật sự là binh khí tốt!" Đại Hắc Ngưu lần đầu tiên nhìn thấy hạt giống này nảy mầm. Không ngờ, nó thế mà sinh trưởng thành một kiếm thai.
Hoàng Ngưu cũng ngơ ngẩn xuất thần, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Keng!
Bên trên lưỡi kiếm dài ba xích phát ra tiếng rung động, theo đó, hai bên của nó đột ngột toát ra mấy cái chạc cây, sau đó toàn thân cũng bắt đầu sinh trưởng, sau hai giờ đã cao bằng một người trưởng thành.