Phanh phanh phanh!
Không chỉ có cánh tay của Xích Lân đối kháng với Sở Phong, ngay cả hai chân cũng va chạm, trên gương mặt của nó xuất hiện vẻ thống khổ, nghiến răng ken két.
Sao có thể như vậy được? Nó không thể tin được.
Nhục thân của long tộc là mạnh mẽ nhất, nhưng mà bây giờ nó lại bị áp chế, thể phách của đối thủ giống như là thần kim đúc thành, mỗi một lần va chạm đều khiến cho nó cảm thấy xương cốt đứt gãy.
Xích Lân cảm thấy vô cùng mất mặt, nó là rồng, kết quả lại bị một nhân loại áp chế ở mọi phương diện!
Ầm!
Sở Phong lại vung ra một đấm, một lần nữa đánh bay nó, khiến nó thổ huyết đầy đất.
Đồng thời, Sở Phong lấy tốc độ cực nhanh đuổi kịp nó, lăng không một cước đạp đến, phù một tiếng, giẫm đạp Xích Lân trên mặt đất, khiến cho bộ ngực của nó lõm, vào, huyết dịch dâng trào.
Bên phía trận doanh phương tây vỡ tổ, mọi người có chút không tiếp thụ được loại cảnh tượng này, một vị long tộc thảm bại, đang bị người đánh đập tàn nhẫn không chút kiêng kỵ.
Hắc Long Vương sắc mặt âm trầm, tản mát ra khí tức khủng bố phô thiên cái địa, nhịn không được liền muốn động thủ, cùng là long tộc, Xích Lân lại bị người áp chế như thế này, để cho lão ta cũng cảm thấy mất mặt.
Nhưng mà, đối diện có một luồng sức mạnh đáng sợ đang tràn ngập, khóa chặt nó, chỉ cần nó dám động thủ, tất nhiên sẽ bộc phát sinh tử đại chiến giữa các cao thủ tuyệt thế.
Lúc này Xích Lân như là một cái người rơm, bị Sở Phong đánh bay tới bay lui, mấy lần bị đá bay lên trên không, khiến cho nó bị trọng thương, xương cốt đứt gãy nhiều chỗ.
Sở Phong muốn kết thúc trận chiến đấu này, nhưng mà mỗi lần đến thời khắc mấu chốt Xích Lân đều sẽ tránh đi chỗ yếu hại.
Ầm!
Sở Phong quét ra một cước, gương mặt Xích Lân biến hình, cằm gãy xương, nó vừa kinh vừa sợ, con mắt đỏ hồng, phát ra một tiếng long ngâm kinh thiên động địa.
Nó hóa ra bản thể, đột nhiên giương cánh, hoành không mà lên, gần như như phát điên phun ra hỏa diễm về phía Sở Phong, phô thiên cái địa, nóng chảy phiến chiến trường này.
Nó bị buộc đến một bước cuối cùng, lấy bản thể khổng lồ tiến công Sở Phong, nhưng nó cũng biết hiệu quả không lớn, dưới hình thái nhân loại và long thân thực lực của nó cũng không thay đổi.
Thế nhưng là bị buộc bất đắc dĩ, nó mới hiển hóa ra thân rồng, tùy thời chuẩn bị đào tẩu.
Ánh lửa ngập trời, khiến chiến trường hóa thành một vùng đất dung nham, nhưng mà Xích Lân biết, như thế này cũng không làm gì được đối thủ, bởi vì đối phương còn mạnh hơn nó, sao có thể bị thiêu chết như vậy được.
Có lẽ nên rút lui, dù là bị người nhạo báng, cũng tốt hơn so với không còn mạng, Xích Lân bắt đầu sinh thoái ý.
"Không phải mày nói là trong vòng vài phút sẽ dạy cho Sở Phong học cách làm người sao, chẳng lẽ giờ muốn chạy trốn?”
Trong trận doanh phương đông, có người nhìn thấu tâm tư của nó, lớn tiếng chế giễu, muốn kích nó lưu lại.
Xích Lân tức giận, cảm giác gương mặt nóng rát, hận muốn điên.
Lúc trước, Sở Phong còn không có đi tới Vatican, nó từng nói, một khi gặp nhau sẽ trong vài phút dạy Sở Phong học cách làm người, nhưng bây giờ lại là một kết quả như vậy, quá sỉ nhục, nó cảm giác gương mặt nóng rát như mới bị người thưởng cho một bạt tay!
Trận doanh phương tây, rất nhiều người không phản bác được, giữ yên lặng, không có cách nào giúp Xích Lân nói chuyện.
Lúc này, Xích Lân dài chừng mấy chục thước, toàn thân đỏ tươi, có vết máu, càng bởi vì đang toả ra ánh sáng đỏ, ngoài ra vảy cũng là màu sắc này, cường tráng khổng lồ, ẩn giấu sức mạnh kinh khủng.
Nếu như là đối mặt những sinh vật khác, Xích Long có lòng tin, có thể một đường nghiền ép, chỉ dựa vào bộ thân thể này cũng đủ để quét ngang các lộ vương cấp cường giả.
Nhưng là, đối mặt Sở Phong nó mất đi đấu chí, thân thể càng khổng lồ, càng dễ dàng bị nhân loại đáng sợ đó đánh trúng, mục tiêu quá lớn, còn không bằng khi nó dùng thân người tham chiến.
"Rống... Sở Phong, khoản nợ này tao nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng sẽ thanh toán với mày!"
Xích Long hét lên giận dữ, nó là rồng, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với các sinh vật khác, giương cánh lăng không, liền muốn bay đi.
Nó biết nếu làm như vậy sẽ rất mất mặt, sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo, nhưng bây giờ không có cái gì quan trọng hơn so với sống sót.
"Đã nói, mày là con mồi của tao, còn vọng tưởng muốn chạy trốn?” Sở Phong ở phía dưới bình tĩnh mở miệng, trong tay trái của hắn xuất hiện một đạo điện quang nho nhỏ, sau đó điện quang càng tụ tập mãnh liệt hơn, cuối cùng hình thành một cây trường mâu, hừng hực doạ người.
Oanh!
Hắn đột nhiên ném ra, đây là năng lực mà hắn lấy được sau khi đột phá đạo gông xiềng thứ tư, là năng lực mạnh nhất mà hắn vẫn luôn không có sử dụng tới, bây giờ phát uy.
Thiểm điện ngưng tụ trưởng thành mâu, còn chói mắt hơn cả mặt trời, đi ngang qua trời cao, dù là tốc độ của Xích Lân lại nhanh cũng vô pháp trốn qua sự truy kích của thiểm điện!
Trong chốc lát, nó liền bị đuổi kịp.
Đây là một thanh trường mâu làm bằng tia chớp, chấn kinh hai đại trận doanh đông tây phương.
Phốc!
Lôi điện trường mâu, đầu tiên là xuyên thủng thân thể của Xích Lân, khiến cho chỗ bị nó xuyên qua huyết dịch phun tung toé, sau đó nó lại nổ tung.
Oanh!
Xích Lân kêu thảm, cuộn tròn rơi xuống đại địa, nơi bộ ngực của nó nổ tung, huyết động thật đáng sợ, trước sau trong suốt, vết thương quá lớn, muốn ngăn chặn cũng không thể ngăn chặn vì thương thế quá nặng.
Ầm!
Đại địa run rẩy, Xích Lân nện ở khu vực không có nham tương của chiến trường, khiến cho mặt đất kịch liệt lay động, khe hở màu đen lan tràn hướng bốn phương tám hướng.
Trước khi mọi người kịp phản ứng vọt tới, Sở Phong ném ra một đấm, phịch một tiếng, đánh xuyên xương trán của Xích Lân, kết thúc tính mạng của nó.
Bên kia trận doanh phương tây, rất nhiều người đang gầm thét.
Mà Hắc Long Vương càng là muốn động thủ, nhưng bên phía trận doanh phương đông có ánh sáng vàng cực kỳ cường đại hiển hiện, kích xạ tới, trực tiếp nhắm ngay lão ta, chống đỡ khí cơ đáng sợ do nó bộc phát ra.
Ầm ầm!
Sở Phong kéo lấy Xích Lân chạy về hướng núi Côn Luân, một con rồng khổng lồ như vậy lại bị hắn kéo đi, có thể thấy sức lực khủng bố cỡ nào.
Hắc Long Vương, lão Sư Tử, Phạm Lâm, Schieler đều muốn hành động, thế nhưng bọn họ phát hiện, đối diện có khí cơ khổng lồ tràn ngập, có cường giả khóa chặt bọn họ.
Đại chiến giữa các cao thủ tuyệt thế sắp bộc phát!
"Thống khoái!"
"Ha ha..."
Bên này, trận doanh phương đông có rất nhiều người cười to, cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ, một con rồng phương Tây mạnh mẽ như vậy đều bị Sở Phong giết chết.
Sở Phong vừa lòng thỏa ý, bởi vì, khắp người con rồng này đều là bảo vật, đặc biệt là nó có thứ mà hắn vô cùng cần thiết!
Lúc này, những người xem phát sóng trực tiếp đầu tiên là hóa đá, sau đó sôi trào.
"Ta thấy được cái gì? Đồ long, chân chân thật thật diễn ra ở trước mắt, có người giết chết một con rồng phương Tây!"
"Lão đại quá bưu hãn, không chỉ có còn sống trở về, còn đồ long!" Đám người Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh đang cao hứng, hưng phấn kêu to.
Ngọc Hư Cung, lão đầu tử Lục Thông vui sướng mà kích động, nhưng cũng rất đau lòng, "Tiểu tử thúi, thật sự là lãng phí, đây chính là long huyết, cậu để nó chảy như vậy, tất cả đều chảy hết lên trên đất rồi.”
"Lạc Thần, cậu đang xem phát sóng trực tiếp sao, người kia hình như thật sự là Sở Phong, hắn vậy mà... đang đồ long!" Hạ Thiên Ngữ hoả tốc liên hệ với Khương Lạc Thần.