Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 371 - Chương 387: Một Trận Chiến Khiến Thiên Hạ Hoảng Hốt (1)

Thánh Khư Chương 387: Một trận chiến khiến thiên hạ hoảng hốt (1)

Trên chiến trường lặng ngắt như tờ, Sở Phong đứng ở nơi đó, tóc dài rối tung, thân thể trong vắt óng ánh, giống như thần kim bất hủ đúc thành, ánh sáng lưu động.

Nơi xa, mạnh mẽ như Xích Lân cũng nằm rạp trên đất, đang rút nhỏ lại, toàn thân đều là những vết máu loang lổ, nhất là ở nơi ngực có một cái lỗ lớn, máu rồng chảy cuồn cuộn.

Vô luận là trận doanh phương đông hay là trận doanh phương tây, tất cả mọi người đều đã bị doạ đến đứng hình, kẻ có danh xưng vô địch trong cùng cảnh giới như Xích Lân, vậy mà lại bại, bị đánh trọng thương.

Trước kia trận doanh phương tây còn có những kẻ bật cười, khinh mạn Sở Phong, cho rằng đây là một trận chiến không hề cân sức, sẽ nghiêng về một bên, Xích Lân sẽ dễ dàng giết chết hắn, đây không phải quyết đấu, mà là đơn phương giết chóc!

Thế nhưng khi trận chiến nổ ra, hai tên cường giả bắt đầu chém giết kịch liệt, tất cả mọi người đều như bị hoá đá, kết quả giờ phút này, càng làm cho toàn thân bọn họ lạnh toát.

Xích Lân đại bại, máu nhuộm chiến trường!

"Đây chính là Xích Lân, một con rồng chân chính, sao lại bại?” Đến bây giờ vẫn còn có người khó mà chấp nhận được, không muốn tin tưởng sự thật này.

Rồng là loài sinh vật siêu việt hơn rất nhiều dị tộc khác. Trong thần thoại, rồng cũng là loại sinh vật dám khiêu chiến thần linh, là đại biểu cho sự mạnh mẽ.

Trên thực tế, từ khi Xích Lân xuất thế đến này, nó chưa từng bại một lần nào, có rất nhiều xưng hào, ví dụ như là Hỏa Thần hay là Tiểu Bạo Quân, bởi vì một khi nó chiến đấu chính là nghiền nát đối thủ.

"Vì sao Sở Ma Vương này lại mạnh như vậy? !" Trong trận doanh phương tây, một số người thì thào, sắc mặt trắng bệch, ngay cả long tộc mà còn bị đánh bại.

Ngoại giới, những người xem phát sóng trực tiếp càng thêm rung động.

"Quá cường đại, vậy mà đánh bại một con rồng!"

"Ta thấy được cái gì thế này? Một con rồng bay lên? Bị người đánh bay tứ tung!"

...

Trên chiến trường, Sở Phong cất bước, thân thể cất cao, thoạt nhìn vô cùng linh hoạt kỳ ảo, nhưng trong cơ thể của hắn lại che giấu lực lượng có thể hàng long, con ngươi lập lòe, chấn động tâm hồn.

Hắn đang áp sát, đi về hướng Xích Lân.

"A..." Cho đến giờ phút này, Xích Lân mới gào thét, kêu to lên, nó vẫn nằm gục trên đất, cả người là máu, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đáng sợ.

Ánh mắt nó tràn ngập phẫn nộ, mang theo sát ý vô biên, vì sao lại bại? Nó khó mà chấp nhận kết quả này.

Sở Phong tới gần, thân thể phát sáng, tỏa ra từng đợt quang vụ hừng hực, bao trùm cả người hắn, cả người càng tản mát ra sóng năng lượng dao động đáng sợ hơn.

Dù là chiếm ưu thế tuyệt đối, hắn cũng không có chủ quan, dù sao đây là một con rồng phương Tây, rất khó nói phải chăng còn có thủ đoạn cấm kỵ gì đó chưa dùng tới.

"Sở Phong!"

Xích Lân gào thét, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, nơi lồng ngực của nó có một cái lỗ máu, vốn to bằng nắm đấm nhưng bây giờ đang nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng khép lại.

Ở chỗ đó có một cái phù văn đặc thù đang lấp lóe, chùm sáng kinh người, cuối cùng ẩn vào bên trong thể phách của nó.

Về phía trận doanh phương đông, mọi người hít sâu một hơi, cảm thấy quá kinh khủng, Xích Lân quả thực là mạnh mẽ vô đối, nếu đổi một người khác đi lên, ai sẽ là đối thủ của nó chứ?

Bây giờ nó lại phục hồi như cũ, thực sự quá đáng sợ.

"Không hổ là long tộc, thể chất siêu phàm, có thể nói là có được thân thể bất tử." Bên phía trận doanh phương tây có người vui mừng, nổi lên hi vọng.

Chỉ là đám người Schieler, lão Sư Tử cũng không nói gì.

Sở Phong rất bình tĩnh, chưa từng lo lắng, hắn đã nhìn ra, Xích Lân phải trả giá rất lớn mới khôi phục được vết thương trên ngực, không đủ gây sợ!

Sắc mặt Xích Lân trắng bệch, trong mắt mang theo không cam lòng và cả oán giận.

Trước đại chiến, nó tự tin phách lối, không có để Sở Phong ở trong mắt, đều là vẻ khinh miệt, thế nhưng là kết quả là lại là nó bị đánh cho trọng thương.

"Chỉ có chút tài năng như vậy mà cũng dám tới đông chinh?” Sở Phong nói.

Những lời này kích thích Xích Lân, khiến cho sắc mặt nó càng thêm khó coi, thân thể cũng không nhịn được mà run rẩy, đường đường là long tộc, chưa từng bị người khinh thị như vậy?

Vốn dĩ nó nên lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống cường giả của các tộc mới đúng, nhưng hôm nay nó lại mất hết mặt mũi, bây giờ còn bị người chết nhạo ngay trước mặt tất cả cường giả hai phương đông tây.

Trên thân Xích Lân dâng lên ánh sáng đỏ liên miên, tóc dài nhuộm máu bay phấp phơi, nó gầm thét, phóng xuất ra sóng năng lượng dao động đáng sợ, chút thoái ý trong lòng cũng biến mất.

"Tao muốn giết mày!"

Xích Lân gầm thét, trong lỗ chân lông chảy ra từng vết máu, sau đó đốt cháy thành quang diễm, nó vận dụng bí pháp cấm kỵ, cưỡng ép để cho thân thể bị hao tổn của mình khôi phục lại đỉnh phong.

Rống!

Long ngâm chấn thiên, nó lao xuống tới, như là một viên lưu tinh đỏ rực bôn tập tới đại địa, mang theo khí thế khủng bố, muốn hủy thiên diệt địa.

Xích Lân phi nước đại, giẫm nứt đại địa, chiến trường sau lưng toàn diện sụp đổ, đó là bởi vì bàn chân của nó dùng lực quá lớn!

Lúc này, nắm đấm của nó óng ánh sáng chói, như một vầng mặt trời rực rỡ, đập tới phía trước, chỉ hận không thể một đòn giết chết Sở Phong.

"Mày thua rồi, tao không có thời gian dây dưa với mày!" Sở Phong lạnh lẽo nói.

Hắn vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt, đồng thời thi triển Đại Lực Ngưu Ma Quyền, lúc này chân hình của quyền ý hiển hiện, ở sau lưng hắn có một con Thái Cổ Mãng Ngưu đứng sừng sững, khí thế bàng bạc kèm với dị tượng.

Con Mãng Ngưu đen nhánh này giống như sừng sững tại trong trời đất thái cổ, đầu đội lên tinh không, chân đạp đại địa, muốn xé rách vũ trụ, dược không mà đi.

Oanh!

Hai bên đụng vào nhau, bộc phát va chạm kịch liệt nhất, giữa hai người bắn ra ánh sáng vô lượng!

Phốc!

Xích Lân vẫn không địch lại như cũ, bay ra ngoài, thổ huyết đầy đất, chính như Sở Phong nói, nó đã thua.

Phịch một tiếng, Xích Lân bị một đấm mang theo chân hình của Sở Phong đánh tung bay ra ngoài xa vài trăm thước, đâm vào bên trong một ngọn núi, khiến cho nơi đó vỡ tan, bụi bặm ngập trời.

Cùng lúc đó, Sở Phong biến mất tại chỗ, chỉ để lại một cái ảo ảnh, tiếp tục truy kích.

Hắn muốn đồ long, lần này không có chút do dự nào, muốn một hơi giết chết đối thủ này.

Tốc độ của hắn quá nhanh, tóc dài bay ngược về phía sau, mặc dù không có bại lộ vận tốc gấp bốn lần vận tốc âm thanh, nhưng cũng viễn siêu tưởng tượng của những người khác, trong chốc lát giết tới.

Ầm!

Hắn vận dụng Thần Túc Thông, một cước đạp thẳng về phía trước.

Xích Lân tránh né, đồng thời phản kích, nơi này quang hoa cuồn cuộn

Oanh!

Mặt đất nổ tung, dưới Thần Túc Thông của Sở Phong, nham thạch, tầng đất đều bị phá hủy, bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng, xuất hiện một cái hố lớn.

Bình Luận (0)
Comment