Bên trận doanh phương đông có rất nhiều người lộ ra vẻ tức giận, dù là người không có giao tình gì với Sở Phong thì hiện tại cũng tuyệt đối đứng về phía hắn.
Đừng nói là bọn họ, cho dù là người bên ngoài đang quan sát phát sóng trực tiếp cũng tương đối oán giận, cái gọi là tộc rồng phương tây kia không khỏi quá mức ngang ngược.
Nhất là người phương đông, hiện tại biết Sở Phong còn chưa chết thì càng mừng rỡ hơn, nhưng khi quan sát thấy cảnh tượng như vậy thì thu hết ý cười lại, tất cả đều lòng mang căm phẫn, cảm thấy thật nén giận.
"Ngươi nhìn không tệ." Sở Phong gật đầu, loại ánh mắt này rất kỳ dị, cứ như là đang xem xét con mồi.
Quả nhiên, hắn bổ sung một câu, nói: "Ta thích loại con mồi như ngươi vậy!"
Xích Lân không chút tức giận, vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là sắc mặt hơi lạnh lẽo đi, hắn ta lấy dáng vẻ gần như là nhìn xuống mà liếc Sở Phong, nói: "Khi ngươi còn chưa từng xuất hiện ở Vatican, ta đã từng nói qua, sau khi nhìn thấy ngươi sẽ dạy cho ngươi biết cách làm người như thế nào, hứa hẹn này đến bây giờ vẫn còn hiệu lực."
Đây là một loại tự phụ, càng là một sự kiêu căng, hoàn toàn không coi Sở Phong là đối thủ bình đẳng, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ tàn khốc lạnh lùng, nói: "Nhớ kỹ, ta là tới giết ngươi, mà không phải đang tiến hành cái gọi là quyết đấu với ngươi, bởi vì ngươi còn chưa có tư cách đó!"
Giọng nói thế này quá mức bá đạo, bất kể là ai đối địch với hắn ta, sau khi nghe thấy lời này cũng cảm thấy không thoải mái, trong lòng có lửa giận đang cháy lên bừng bừng.
Sở Phong cũng không ngoại lệ, con rồng phương Tây này quá tùy tiện, cho dù Xích Lân rất mạnh thì đã thế nào, chẳng lẽ thật sự coi bản thân là vô địch thiên hạ sao?
Mà khắp nơi trong trận doanh phương tây, những người đó lại coi chuyện này là đương nhiên, Xích Lân có tư cách và sức mạnh như thế, cho nên hiển nhiên là vậy rồi.
Rất nhiều người đều cho rằng, nếu như đây là đại chiến trong cùng cấp bậc mà nói, Xích Lân hẳn càng đáng sợ hơn cả Sư Tử Hoàng Kim, dù sao thì hắn ta cũng có được huyết thống của tộc rồng Viễn Cổ!
Ánh mắt Sở Phong lạnh lẽo, nói: "Hôm nay vẫn nên để ta đến giáo dục ngươi cách làm người như thế nào chút đi, bằng không, cho dù ngươi hóa thành hình người, cũng chỉ là một con thằn lằn to đùng tạm thời không có vảy sừng, nhưng thú tính vẫn còn!"
Oanh!
Sau một khắc, đại chiến bộc phát.
Xích Lân như một ánh sáng đỏ rực mà vọt tới, tốc độ vô cùng nhanh.
Sau khi hắn ta phóng ra một bước thì lập tức biến mất tại chỗ đang đứng, chỉ giây lát đã xuất hiện sát bên Sở Phong, nắm đấm có mây đỏ lượn lờ, đập tới!
Không khí nổ tung, một quyền này của hắn ta kinh khủng mà rợn người, đủ để đánh sụp cả một ngọn núi, nếu là các cường giả kéo đứt bốn năm sợi gông xiềng khác đứng ở chỗ này thì chắc chắn sẽ không ngăn cản nổi, sẽ bị một quyền này đánh nổ tung, hóa thành mưa máu.
Xích Lân lấy khí thế lôi đình mà xuất kích, là vì muốn đánh chết Sở Phong trong nháy mắt, lập uy trong thế giằng co giữa chiến trường của hai phe đông tây, lấy thủ đoạn thiết huyết tuyên cáo hắn ta là kẻ vô địch thủ trong những kẻ cùng cấp bậc!
Sở Phong căn bản không thèm tránh né, nắm đấm bên phải óng ánh lên, hắn thi triển Đại Lực Ngưu Ma Quyền, oanh kích hướng về phía trước, muốn trực tiếp đối đầu với hắn ta, đồng thời cũng đánh xuyên bức tường âm thanh, khiến cho không khí nổ lên đùng đùng!
Nơi này cứ như có lôi đình không ngừng giáng xuống, tiếng vang đinh tai nhức óc!
Người của trận doanh phương đông vô cùng khẩn trương, sợ Sở Phong không ngăn được một quyền kia, dù sao con rồng phương Tây kia cũng quá cường thế.
Về phần trận doanh phương tây thì đều mang theo nụ cười, họ vô cùng thả lỏng, căn bản không cho rằng Sở Phong có thể đối đầu với Xích Lân, bởi vì hai người này không nằm củng một cấp bậc.
Đương nhiên, loại nhân vật như Schieler thì lại là ngoại lệ, trong lòng hắn ta chất chứa hoài nghi, ánh mắt lạnh lẽo.
Con vượn già chưởng giáo của Đại Lâm Tự sớm đã để mắt tới hắn ta, chỉ cần hắn ta dám làm xằng, con vượn già sẽ lập tức ra tay, quyết chiến kịch liệt với hắn ta.
Ầm ầm!
Giữa thiên địa, tiếng sấm đỗ ập xuống, toàn bộ chiến trường đều đang rung chuyển kịch liệt, phảng phất như động đất cấp 12 đang đột phát tại nơi này, địa điểm chỗ hai người đứng có hào quang tỏa sáng, từng chùm từng chùm sáng đáng sợ lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Quả đấm của bọn họ giống như là hai mặt trời chói chang, trong đó có thần quang sáng chói tỏa ra, sau đó lan ra khắp nơi, ngàn vạn chùm sáng đáng sợ làm người ta chói lòa không mở hai mắt ra được.
Mái tóc dài của bọn họ đều tung bay về phía sau, bị kình khí kinh người khuấy động mà bay tứ tung, nắm đấm của hai người dính vào nhau, phóng thích tiềm năng nhục thân đáng sợ, tiếng sấm sét vang lên bên tai không dứt.
Làm sao có thể?!
Những người bên phe phương tây rung động, Xích Lân có được huyết thống tộc rồng, một quyền cương mãnh bá đạo kia của hắn ta mà lại bị Sở Phong ngăn trở, thậm chí còn là khi chính diện giao phong nữa chứ!
Tất cả mọi người không hiểu ra sao, họ mở to hai mắt, có chút không dám tin tưởng.
Trước đó bọn họ còn rất thảnh thơi, giờ thì tất cả nụ cười đều cứng lại ở trên mặt.
Ầm ầm!
Mặt đất sụp đỗ, đất đá như cơn sóng lớn mà càn quét đến, phạm vi chịu tác động cực kỳ rộng lớn, mấy chục tấn đất đá đều bị đánh bay lên giữa không trung, đây là sức mạnh nổ ra do nắm đấm của hai người đụng độ vào nhau.
Phanh!
Bọn họ đều lui lại phía sau, sau đó phát động công kích kinh khủng hơn.
Trong ánh hào quang chói lọi, hai bóng người chém giết kịch liệt với nhau, họ di chuyển cấp tốc, mọi người không ai nhìn thấy rõ ràng, bởi vì nơi đó đều là ánh sáng hừng hực, bao phủ lấy hai người.
Chỉ có thể nhìn thấy hình dáng, bọn họ không ngừng giao thủ, lúc quyền chưởng đối đầu với nhau, cứ như là sấm sét đang đan xen, tỏa ra ánh hào quang lóa mắt.
Cuộc chiến này như trận chiến giữa các vị thần!
Loại sức mạnh này thì người bình thường không cách nào thấu hiểu, mỗi một lần quyết đấu đều đủ để đập tan mặt đất, chém đứt đỉnh núi, hơn nữa tốc độ của bọn họ cũng quá nhanh.
Rống!
Xích Lân rống to, sức mạnh vô biên và công thế hùng mạnh của hắn ta lại bị người ta ngăn cản, không thể lập tức đánh chết địch thủ bị hắn ta khinh miệt này, tâm hắn ta khá là tức giận.
"Long Hổ Tranh Bá!" Sở Phong gầm nhẹ, vận dụng tuyệt chiêu trong Hình Ý Quyền này, có thể thấy rõ ở giữa hai tay của hắn, một con chân long và mãnh hổ phương đông đồng thời hóa hình mà xông ra, lao xuống về hướng Xích Lân.
Đây là quyền pháp nhục thân của Sở Phong, năng lượng ẩn chứa trong cơ thể đã hóa hình, Long Hổ phân tranh, sinh động như thật, mang theo khí tức chí cường, tiếng rồng ngâm hổ gầm chấn động vang dội trong mảnh thiên địa này.
Ầm!
Xích Lân bị đôi Long Hổ quấn quýt lấy nhau kia va chạm hất bay ra ngoài, hắn ta đi lại lảo đảo, đột nhiên hất mái tóc dài màu đỏ lên, đôi mắt lạnh căm căm, toàn thân tỏa ra áng mây đỏ chói mắt.
Đi kèm theo với tiếng rồng ngâm, khí tức của hắn ta bỗng tăng vọt, đất đá ở xung quanh sụp đỗ, hình thành một khu vực đáng sợ.
Đến cuối cùng, không ít tảng đá to bằng cái thớt đã văng ra khỏi mặt đất, lơ lửng trôi nổi ở chung quanh, thân thể của hắn ta tràn ra sóng huyết khí cực kỳ khiếp người.
Trong mũi miệng của hắn ta có hai chùm sáng ra ra vào vào, tiết tấu hô hấp đã cải biến, hết sức doạ người, đây là thứ hắn ta có được sau khi kích hoạt được truyền thừa của huyết mạch tộc rồng Viễn Cổ, đó là một loại phương pháp hô hấp phi thường cường đại.
Bất kể là trận doanh phương tây hay phương đông, đông đảo cường giả cấp Vương đều hãi hùng khiếp vía, cảm giác được hắn ta cực kỳ hùng mạnh, đây là một cường giả tộc rồng phi thường đáng sợ.
Xích Lân của lúc này vô cùng nguy hiểm, ngay cả đồng tử của hắn ta cũng đang bắn ra tia sáng đỏ rực, hắn ta bước một bước từ ngoài vài trăm mét rồi vọt tới phụ cận, nâng quyền đánh vào hướng Sở Phong.
Ầm ầm!
Nắm đấm của hắn ta mang theo thần quang màu đỏ, cứ như lôi điện, cái sức mạnh ẩn chứa bên trong đòn này thì cường giả cùng cấp độ không cách nào đối kháng, cho dù là Sư Tử Hoàng Kim tới đây cũng phải ôm hận.
Mặt đất còn chưa tiếp xúc với nấm đấm của hắn ta mà đã toàn diện sụp xuống, giống như bị ngôi sao băng va chạm, đại địa hõm sâu xuống, trông cực kỳ kinh hãi.
Sở Phong lại không chút sợ hãi, hắn sớm đã vận dụng phương pháp hô hấp của mình, trong mũi miệng có sương trắng ra vào, nhục thân trở nên óng ánh sáng lóa, cứ như được đúc ra từ kim loại thần thánh.
Kể cả sợi tóc của hắn cũng đang phát sáng, toàn thân chói lọi, trong đôi mắt bay ra ánh lửa hừng hực khiếp người, lúc này tiềm năng ẩn trong cơ thể của hắn đã được phóng thích toàn diện, sức mạnh cùng tốc độ đều tăng vọt.
"Ta giết ngươi!"
Xích Lân gào thét, cả người đều đang sáng lên, cứ như bị thái dương bao phủ lấy, hắn ta mang theo sức mạnh cường đại mà lao tới, muốn tiến hành cuộc quyết đấu đỉnh cao sau cùng với Sở Phong.
Sở Phong căn bản không sợ hãi, phối hợp phương pháp hô hấp với Ngưu Ma Quyền mà hắn am hiểu nhất, cả người hừng hực đến cực hạn, cứ như đang bị đốt cháy, toàn thân bị ánh sáng thần thánh bao trùm.
Hai người giao thủ lần nữa, cứ như sấm sét đối kích, cứ như núi Hồng Hoang chạm vào nhau, tiếng nổ tại nơi đó mạnh kinh khủng, chấn động đến mức khiến rất nhiều sinh vật cấp Vương đều lay động thân thể, gần như run rẩy lên.
Ầm ầm!
Xích Lân dùng hết sức lực của mình, mang theo ánh hào quang hừng hực cao đến hơn mấy chục đến trăm mét, đánh thẳng về phía trước, muốn một quyền kết thúc cuộc chiến đấu này, chấn vỡ cả người Sở Phong.
Hư không cũng đang run rẩy, mặt đất sụt lún, xuất hiện cái hố to giống như vực sâu, hai người vượt qua vài trăm mét, sau đó va chạm vào nhau.
Phốc!
Máu tươi văng tung tóe, ánh sáng chói lọi loá mắt, một bóng người bị hất tung ra ngoài, ngã lăn lên mặt đất cách đó ba trăm mét, cả người toàn là máu me.
"Làm sao có thể!?"
Người của trận doanh phương tây rung động, bởi vì đó chính là Xích Lân, mà lại không phải Sở Phong.
Trong chiến trường, mái tóc dài của Sở Phong xõa tung, từng sợi đều óng ánh, toàn thân xán lạn lấp lánh, đồng thời tựa như mang theo từng tia từng tia khí cơ bất hủ, ngoại trừ quần áo rách rưới ra thì thân thể hắn vẫn còn hoàn mỹ, không bị một chút trầy trụa gì cả.
Hắn nhìn xuống Xích Lân, lãnh đạm mà cất tiếng: "Cái gọi là tộc rồng, cũng chỉ như thế mà thôi!"