Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 369 - Chương 385: Thuật Giết Rồng (1)

Thánh Khư Chương 385: Thuật giết rồng (1)

Tay trái của hắn phóng thích hồ quang điện, hắn quả quyết mà bá đạo, không lãng phí chút thời gian nào, mấy chiêu thôi thì đã kích điện cho Cầm Vương rơi hạ, nâng nó lên rồi bỏ chạy.

"Giết hắn cho ta!"

Lần này Hắc Long Vương nổi giận, liên tục bị thằng nhãi này quấy phá, cứ coi trận doanh phương tây như không tồn tại, tùy ý mà sát phạt và bắt cao thủ của bên này làm tù binh, nhất định phải dạy cho hắn một bài học nhớ đời.

Mà ánh mắt của Schieler càng rét lạnh, hắn ta nhìn chăm chú vào Sở Phong, trong lòng của hắn ta nổi lên cơn sóng trập trùng, hắn ta suy nghĩ đến rất nhiều điều, có hoài nghi vô tận.

Oanh!

Ai cũng không ngờ rằng, Schieler lại tự mình ra tay, nhằm vào Sở Phong, bổ ra một chùm sáng thần thánh, cứ như thái dương dâng lên trời cao, vạch ra một quỹ tích chói lọi mà xung kích tới.

"Ngươi vượt ranh giới, muốn can thiệp vào cuộc quyết chiến công bằng hay sao?" Vượn già quát lớn, nó lập tức xuất thủ, lúc đưa tay ra thì lòng bàn tay đã phát sáng, thần mang cuồn cuộn cực kỳ chói lòa, đứng rất xa mà đã đánh tan chùm sáng thần thánh của Schieler.

Cùng lúc đó, Sở Phong trở về, lần này cũng không có ngoài ý muốn gì nữa, cho nên đã nướng được con Cầm Vương này lên.

"Chim sẻ?!"

Mọi người kinh ngạc, nhưng con chim sẻ này có hình thể cực lớn, một đám cường giả bị Sở Phong ảnh hưởng, cho nên cùng nhau nướng thịt, mùi thơm nức mũi, không lâu sau đó thì bắt đầu ăn như gió cuốn ở nơi này.

Điều này thật khiến người ta không biết nói gì, cho dù là bên trận doanh núi Côn Luân cũng có rất nhiều người mang ánh mắt quái dị.

Thế nên càng đừng bàn đến bên trận doanh phương tây, rất nhiều người đều trợn mắt nhìn, bộ dạng đằng đằng sát khí, hận không thể lập tức giết qua, thật sự là buồn cười mà!

Đây là chiến trường, thế nhưng phía đối diện lại bay ra mùi thịt nướng thơm nức.

"Rốt cục đã giải quyết được di chứng, cảm giác đói bụng cũng hết rồi." Sở Phong cực kỳ thỏa mãn, hắn thở dài ra một hơi.

Hắn phát hiện, không khí bên này có chút không đúng, do bị hắn ảnh hưởng, cho nên một đám người đều tụ tập ở chỗ này, cũng đi theo hưởng dụng món ngon cấp Vương.

"Sở Phong, ngươi có dám đánh một trận với ta không? Ta một tay thôi đã có thể diệt trừ ngươi!"

Trong chiến trường như có lôi âm khuấy động, một người đàn ông đi tới, sau khi khí tức của hắn bộc phát ra thì vô cùng kinh khủng, mặt đất cũng đang run rẩy lên, cả người tản ra long khí ngập trời!

Xích Lân ra sân, nó là một con rồng phương Tây, bây giờ đã đột phá cảnh giới Gông Xiềng cấp năm, thực lực hết sức kinh thế!

Lúc trước, khi Sở Phong còn chưa đi Vatican của phương tây thì Xích Lân đã có ân oán với hắn, từng khinh thường hắn, lớn tiếng nói rằng nếu Vương giả này dám đến Vatican, sẽ dạy cho hắn cách làm người như thế nào trong vòng vài phút mà thôi.

Có thể nói, giữa hai người cũng có thù oán cũ.

Sở Phong ăn no rồi thì ném xương cánh của chim sẻ đi, sau đó đứng lên, nhìn chăm chú vào đối diện.

Vượn già mở miệng, nói: "Không cần ẩn nhẫn, chúng ta và đám người Schieler, lão sư tử sắp khai chiến rồi, ngươi đi giết con rồng phương Tây kia, đánh tan sự phách lối của bọn chúng đi!"

"Được!" Sở Phong gật đầu, hắn nhanh chân đi ra khỏi núi Côn Luân, hắn vẫn luôn muốn gặp con rồng này một lần, bây giờ muốn giấu diếm thực lực cũng không được!

Bởi vì, cuộc đại quyết chiến đã bắt đầu!

Hắn cũng không lo lắng, bọn người vượn già có mặt ở đây, thoạt nhìn như đã dự liệu trước mọi chuyện, hẳn đã sớm chuẩn bị ở sau.

Lúc này, Schieler đằng đằng sát khí mà dặn dò Xích Lân, nhất định phải bắt được Sở Phong, bởi vì trong lòng hắn ta có quá nhiều nghi ngờ và lửa giận.

Phương xa, nhân viên tình báo và phóng viên của các quốc gia đều giật mình chấn động, bọn họ đều nghe thấy rõ ràng, đây thật là Sở Phong sao? Họ bị hoảng sợ, rốt cục có thể xác nhận người này còn chưa có chết!

Cùng lúc đó, người quan sát phát sóng trực tiếp cũng hét lên kinh ngạc, quả nhiên là Sở Phong, hắn ta còn sống, còn tham dự đại chiến ngay tại núi Côn Luân!

Ngay lập tức, bên ngoài không cách nào bình tĩnh nổi!

Dáng người Xích Lân thẳng tắp, tóc dài như lửa đỏ mang theo ánh hào quang lóng lánh, hắn ta được ngợi ca là anh tuấn, có gương mặt điển hình của phương tây, màu da trắng nõn, hai mắt hơi lõm xuống, mũi cao thẳng thóm.

Hắn ta mặc áo giáp sáng loáng, cứ như một cây lao dựng thẳng trong chiến trường, trông oai hùng đến khiếp người, trong đôi mắt mang theo thần quang trong vắt, hắn đang liếc nhìn vào trận doanh phương đông bên này.

"Cẩn thận một chút, chắc hẳn hắn ta đã mở ra truyền thừa huyết mạch, trong tay nắm giữ phương pháp hô hấp của tộc rồng phương tây rồi." Vượn già đứng ở hậu phương nhắc nhở Sở Phong.

Sở Phong gật đầu, tóc dài ngang eo, chợt lóe lên hào quang lập lòe, hắn đi về hướng chiến trường, bước chân cực kỳ vững chãi, thân thể như đúc thành từ kim loại thần thánh, mang theo từng tia từng tia ánh sáng thần thánh bất hủ, huyết khí tràn trề nhưng lại ẩn sâu vào bên trong.

Hai chân Xích Lân bất động, vẫn đứng tại chỗ, nâng tay phải lên mà chỉ vào Sở Phong, quát lớn: "Ngươi thật sự dám đi ra chịu chết!"

Trong câu nói của hắn ta đều là cao ngạo, sắc mặt cực kỳ bình thản, liếc xéo Sở Phong một cái, trông lạnh lẽo mà phô trương, cũng không thật sự coi Sở Phong như đối thủ sinh tử chân chính.

Trận doanh bên phương đông truyền đến một loạt tiếng xì xầm ầm ĩ, hai con trâu và rất nhiều cường giả cấp Vương đều rất khó chịu, con rồng đến từ phương tây kia không khỏi quá tự phụ!

Sở Phong cũng không nói lời nào mà nhìn hắn ta chằm chằm, bản thể của hắn ta là một con rồng đúng không? Sau khi thiên địa khôi phục, chỉ vì trong cơ thể hắn ta có một bộ phận huyết mạch của loài rồng Viễn Cổ, cuối cùng đã khiến cho hắn ta tiến hóa từ một con Hỏa Tích (Rắn mối) trở thành rồng phương Tây.

"Ta còn chưa săn qua rồng đâu đấy." Sở Phong mở miệng, không nhanh không chậm mà đi vào chiến trường.

Mái tóc của Xích Lân đỏ rực đến óng ánh, trên thực tế thân thể của hắn ta đều đang phát sáng, lượn lờ áng mây đỏ, bên trong ẩn chứa sinh mệnh khí cơ hừng hực to lớn, máu rồng rất tinh túy, tản ra sóng năng lượng chấn nhiếp tất cả Chư Vương.

Đôi mắt của hắn ta đang nheo lại, có chùm sáng tựa như tia sét lao vút ra, khóe miệng hắn ta nhếch lên nụ cười lạnh nhàn nhạt, hắn ta nói: "Nhà ngươi không biết trời cao đất rộng, đúng là thứ ngu xuẩn!"

Lúc này hắn ta rốt cục cũng nhúc nhích, từng bước từng bước một mà tới gần, bên trong cơ thể tản ra huyết khí đỏ rực vô cùng kinh khủng, khiến cho toàn bộ chiến trường đều đang rung động lên khe khẽ.

Đây là một con rồng đang cất bước đi đến, vốn hắn cũng là một con quái vật khổng lồ, hiện tại chỉ hóa thành hình người mà thôi!

"Khi Sư Tử Hoàng Kim còn sống cũng không dám bất kính với ta, chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng khoác lác trước mặt ta sao?!" Xích Lân bình tĩnh mở miệng, đi tới gần.

Hắn ta cực kỳ bá đạo, lấy ánh mắt xem kỹ mà đánh giá Sở Phong, hắn ta không kiêng nể gì cả, trên mặt đều là vẻ khinh miệt, không cho rằng Sở Phong có tư cách so sánh với hắn ta.

Bên trận doanh phương tây kia, có vài cường giả cấp Vương bật tiếng cười to, nhao nhao gật đầu.

"Xích Lân huynh thân là một thành viên của tộc rồng, nên có loại tự tin cùng bá khí vô địch thế này, nghiền ép cái gọi là Sở Ma Vương kia, để hắn ta biết được sự chênh lệch giữa hai bên to lớn thế nào!"

Bình Luận (0)
Comment