Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 368 - Chương 384: Côn Luân Trên Đầu Lưỡi (2)

Thánh Khư Chương 384: Côn Luân trên đầu lưỡi (2)

Gã ta cũng thuộc vào tầng lớp nổi bật vô cùng xuất chúng trong các sinh vật cấp Vương cùng cấp độ.

Oanh!

Hans đánh nhau dần cũng bắt đầu nổi điên thật, gã ta đã vận dụng sát chiêu mà vẫn không thể đánh chết tên biến thái kia, điều này khiến gã cực kỳ bực bội.

"Biến thái, ngươi xuống Địa Ngục đi!"

Hans quát, mái tóc dài màu nâu bay loạn cả lên, đôi mắt như tia chớp xẹt qua, toàn bộ thân thể đều đang phát sáng, ánh hào quang nhảy lên chập chờn, đốt cháy cả trên trời dưới đất!

Gã ta nhìn vô cùng thần thánh, như là một vị thần ánh sáng đi ra từ trong thế giới thần thoại, sóng năng lượng phóng ra hết sức kinh người, hào quang xông lên không trung trăm mét.

Lúc này, mặt đất tan chảy, dung nham cuồn cuộn, hình thành cơn sóng lớn màu đỏ rực, cuốn lên cao mười mấy mét, ồ ạt đánh về phía trước.

Đây là bản lĩnh gần như là thần thông của gã ta, khống chế ánh lửa, trong đó lại có một chút ánh lửa của Mặt Trời vô cùng kinh khủng, đủ để đốt chết cả Vương giả.

"Mạnh đến vậy?"

Trong trận doanh của cả phương đông và phương tây, rất nhiều người đều đang thán phục.

Hai con trâu đang quan sát ở phía sau, cũng lộ ra chút kinh ngạc, vốn bọn chúng muốn ra tay, kết quả bị Sở Phong vượt qua một bước chặn ngang, chỉ có thể tạm thời quan sát cuộc chiến.

Sở Phong không hề sợ hãi, hắn lấy nấm đấm của mình đánh xuyên cả cơn sóng dung nham, lao thẳng về phía trước, vùng đất này lập tức có lửa thần bùng lên ngập trời.

Phanh phanh phanh!

Liên tục đối kháng, Sở Phong đánh sụp cả nơi này, dung nham trên mặt đất như một con sông lớn, sự rung chuyển càng ngày càng kịch liệt, mấy chục đến hơn trăm ngọn sóng lớn màu đỏ rực đánh tới.

Ánh mắt của Hans hết sức rợn người, gã ta không tin đốt không chết đối thủ này.

Gã ta cứ như một vị thần lửa, bị cơn sóng dung nham đẩy lên trên không trung, đứng trên ngọn sóng đỏ rực cao mấy chục mét mà nhìn xuống phía dưới, gã ta không ngừng oanh kích xuống phía dưới.

Cường giả cấp Vương phóng thích năng lượng, không chút kiêng kỵ gì mà bộc phát, càn quét hướng về phía dưới.

Sở Phong vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt, thân thể giăng đầy một tầng sáng bóng trong suốt, hắn tắm mình trong hào quang ẩn chứa luồng lửa của mặt trời.

Hắn không sợ con sóng dung nham khổng lồ kia, cực tốc mà lao tới, phải kết thúc cuộc chiến trên chiến trường này, hắn không muốn kéo dài thêm nữa.

Oanh!

Hắn lấy nắm đấm mà đánh xuyên dung nham, ánh lửa bị chấn động tản đi, đồng thời hắn bay lên trời cao, tới gần Hans.

Nơi xa, nhân viên tình báo và phóng viên của các quốc gia sớm đã ngắm nhìn đến trợn tròn mắt, đều sắp sửa hóa đá, cuộc chiến như vậy khiến bọn họ cảm thấy kinh dị, có chút không chân thật.

Phải biết là, nơi đó vốn là mặt đất cứng rắn, không có núi lửa, nhưng bây giờ trong chiến trường lại đang hừng hực lửa đỏ, chúng cứ ùn ùn kéo đến, dung nham thì cuồn cuộn, quá kinh khủng, cảnh tượng cứ như tận thế.

Mà lúc này ở bên ngoài, có người thông qua kênh phát sóng trực tiếp nhìn thấy hình ảnh này, cũng bị hù giật mình không nhẹ, cảnh tương này cứ như đang tái hiện cuộc chiến trong thần thoại cổ đại.

"Sao ta cứ cảm thấy người kia giống Sở Phong quá thế?"

Ở bên ngoài, không ít người đều chấn kinh, bởi vì người mà họ nhìn thấy trông cực kỳ quen mắt.

Một người đã chết lại sống lại rồi sao?

Rất nhiều người cũng không thể chắc chắn trong thời gian ngắn, bởi vì mặc dù đang phát sóng trực tiếp trận đại chiến này, nhưng mà, bởi vì khoảng cách quay phim quá xa xôi, nhìn cũng không rõ ràng mấy.

Hơn nữa, người đàn ông phương đông trẻ tuổi kia có một mái tóc dài rũ xuống tới bên hông, từng sợi đều óng ánh như đang phát sáng, điều này lại không khớp với Sở Phong mà bọn họ quen biết.

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, làm sao hắn có thể mọc ra mái tóc dài như thế? Chủ yếu nhất là, khoảng cách quay quá xa, khuôn mặt của hắn có chút mờ nhạt.

Dung nham cuồn cuộn, cả khu vực dùng làm chiến trường này đều bị nóng chảy, hoàn toàn đỏ rực cả lên, cứ như là Địa Ngục sụp đổ, biển lửa xuất hiện ở nhân gian.

Ầm!

Sở Phong vọt tới gần đó để kết thúc trận chiến này, một quyền đã quật ngã Hans, kéo lấy gã ta rồi bỏ chạy.

Hắn cảm thấy mình đã đủ áp chế thực lực, thời gian chiến đấu cũng đã quá dài, có thể thu lưới lại rồi.

Trận doanh phương Đông, cả một đám Vương giả đều đang ngẩn người, lại nữa hả? Nhìn loại ánh mặt nóng bỏng hừng hực kia của Sở Phong, bọn họ đều cảm thấy phi thường cổ quái, muốn cười lại không cười nổi.

"Cản hắn ta lại!"

Trong trận doanh phương tây, một đám Vương giả đã nổi giận đùng đùng mà hô to ở phía sau, cũng có người phóng thích chùm sáng lóa mắt tiến hành công kích, nhưng đã quá muộn rồi.

Lúc này, ánh mắt Sở Phong quá nóng bỏng, cứ chạy thẳng một mạch như điên, rốt cục có thể giải quyết vấn đề đói khát cứ đang quấy nhiễu hắn, hắn chuẩn bị đi trở về ăn một bữa ngon lành đã bụng.

Mặc dù Hans bị kiềm chế, nhưng vẫn còn sống, hiện tại gã ta không rét mà run, nhìn thấy cái nét mặt hưng phấn của Sở Phong trong khoảng cách gần như thế này, gã ta cảm thấy phát sợ.

"Cái tên biến thái nhà ngươi, hãy giết chết ta đi!" Hans gào lên, gã ta thật sự có hơi sợ hãi.

"Còn sống mới tươi ngon!" Sở Phong đáp lại.

"Đồ biến thái!" Hans kêu thảm.

Phía bên trận doanh phương tây có người liên tục quát tháo, có kẻ truy kích ra ngoài, muốn cứu viện, nhưng sớm đã trễ quá rồi.

Hai con trâu cản ở phía sau, cũng rút lui theo hắn.

Sau đó không lâu, bên trong núi Côn Luân dâng lên ánh lửa, Sở Phong chuẩn bị nướng thịt, lần này bọn người Tuyết Báo Vương đều đến giúp đỡ, cũng đi theo tham gia náo nhiệt, cười cười nói nói.

Đây quả thực là một phong cảnh xinh đẹp, phía hậu phương chiến trường đang bốc lên khói bếp và ánh lửa.

"A, thì ra ngươi thật sự muốn ăn ta, không phải cái loại kia. . ." Hans kêu thảm, gã ta biết lúc nãy là mình suy nghĩ nhiều quá, còn tưởng rằng gặp phải một tên biến thái chứ.

Thế nhưng kết cục như vậy cũng rất thảm thiết, gã ta không muốn chấp nhận.

Ầm!

Sở Phong đấm một quyền làm gã ta ngất xỉu đi, dù sao hắn cũng thấy hơi ngán ngán, dù sao hiện tại con Thú Vương này còn hóa thành hình người, dù cuối cùng sẽ hiện ra bản thể, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không hạ miệng được.

"Là một con. . . Chuột?!"

Sau khi Hans hiện hình, Sở Phong ngẩn người, có chút câm nín không biết nói gì.

Những người khác cũng nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc nhìn.

Đây là một con chuột có thể to bằng con voi, nó quá khổng lồ, toàn thân đều là lông dài màu nâu, ria chuột dài đến tận mấy mét, thân thể to mọng mà cường tráng.

"Chuột? Thực sự ăn không được rồi!" Sở Phong nghiến răng nghiến lợi.

Cho dù là con rắn cũng được mà, thịt chuột thì hắn lại không dám ăn, nếu thật sự ăn được thì cũng coi như biến thái rồi.

"Coi như tù binh, bắt giữ trói lại trước đi."

Các sinh vật cấp Vương khác cũng không nói gì, cảm thấy con mồi này thực sự không cách nào nuốt trôi, thôi xin miễn cho kẻ bất tài đi.

"Thả Hans ra đây!"

"Người phương Đông có dám đánh với ta một trận hay không?!"

Trong chiến trường có người khiêu chiến.

Một Vương giả phương tây đứng ở giữa trời, vuốt cánh, tản ra khí tức Vương giả cường đại, đây cũng là một con Cầm Vương.

Oanh!

Trước khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhục thân của Sở Phong đã đánh xuyên vách tường âm thanh, lập tức lao vào chiến trường, không quan tâm đến chuyện gì mà chém giết với con Cầm Vương kia.

Bình Luận (0)
Comment