“Hổ Vương Siberia!” Có người chấn động, nhận ra thân phận của nó, đây là một vị cường giả tuyệt thế đột phá cảnh giới Gông Xiềng cấp sáu.
Đùng!
Mặt đất rung động, một con tê giác trắng to như núi đi tới, hình thể kinh người, bước từng bước tới gần, khiến cho khắp nơi đều chấn động.
Đây là Tê Vương mà Lão Sư Tử mời đến!
Rất nhiều người bên núi Côn Luân đều lạnh tâm, thế này thì còn đánh đấm gì? Đối phương chuẩn bị quá kĩ lưỡng, ước chừng đã có tám vị cao thủ tuyệt thế, có thể còn nhiều hơn.
Nhưng người bên phía phương Tây thì vui sướng, kích động, sau đó bật lên tiếng hoan hô rung trời. Trận chiến này bọn họ thắng chắc.
“Chúng ta không muốn tiến hành một trận quyết đấu nhàm chán, hôm nay phải lấy thực lực mạnh mẽ bá đạo tuyệt đối để nghiền ép các ngươi!” Schieler quát lớn.
“Thật sao, ngươi cho rằng mình thắng chắc?” Ngao Vương lạnh lùng hỏi.
“Mời các vị đạo hữu hiện thân!” Lúc này, Vượn Già chưởng giáo Đại Lâm Tự mở miệng.
Oành!
Trời đất rung chuyển, một lão thầy tu đi tới, trông thì già nua nhưng lại tản ra huyết khí nhàn nhạt, đủ để chống lại Lão Sử Tử Vương, thậm chí có thể áp chế!
“Đây là kẻ nào?” Schieler, Hắc Long Vương đều kinh ngạc, trong tình báo căn bản không có vương giả như vậy.
“Sư phụ!” Mã Vương núi Côn Luân bị thương vọt tới, lập tức nghênh tiếp.
Xoạt!
Kiếm quang ngang trời, rực rỡ lóa mắt, hai con hạc tiên giương cánh, từ cuối chân trời bay đến, mang theo kiếm khí vô tận nổ tung mặt đất!
Bọn họ giống như hai vị kiếm tiên!
“Hai tên hạc trắng của Thục Sơn Kiếm Cung sao lại đến đây, không phải bị ta cố tình bày trận kiếm chế sao?” Bắc Cực Vương sợ hãi.
Ầm!
Xa xa, trên một ngọn núi, một con rùa núi xuất hiện, lưng đeo Thiên Tiên Bát Quái Đồ, mây thần vờn quanh, khí tức khủng khiếp tràn ngập, chấn động trên trời dưới đất. Lão Rùa Núi của núi Không Động đến rồi!
Ầm ầm!
Đúng lúc này, trên bầu trời tỏa ra ánh sáng vô tận, hai con Cầm Vương mang theo sóng năng lượng ngập trời phủ xuống. Một con khổng tước, một con quạ vàng hạ cánh ở núi Côn Luân.
Trong nháy mắt Schieler đau đầu, đây không phải “người một nhà” đã giao hẹn kiềm chế cao thủ tuyệt thế phương Đông sao? Hai tên Cầm Vương thế mà lại đổi ý!
Oành!
Ba thân ảnh như thần ma xuất hiện, kiêu ngạo đi từ cuối lên, khiến cho cả đất trời đều run bần bật.
Bát Cảnh Cung, Ngọc Hư Cung, Bích Du Cung, tam đại cung chủ cùng nhau giá lâm!
Trong lúc nhất thời, bên phía núi Côn Luân, khí tức cao thủ tuyệt thế dâng trào, ùn ùn kéo đến!
Rốt cuộc là ai nghiền ép ai? Hổ có ý đả thương người, người cũng có lòng hàng phục hổ!
Hiện trường yên tĩnh, ai có thể ngờ tới chiến trận lại thay đổi bất ngờ đến vậy. Gần như chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều cường giả khủng bố đột phá cảnh giới Gông Xiềng cấp sáu đột ngột xuất hiện!
Lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người bị chết trân tại chỗ.
Đến cả phe phương Đông bên mình cũng không ngoại lệ, vừa rồi rất nhiều người tâm như tro tàn, nào nghĩ đến trong chớp mắt thế cục nghịch chuyển, bọn họ từ bị động chuyển thành nắm quyền chủ động tuyệt đối.
Nhiều vương giả cường đại vô biên như vậy, trong những người này ai mà chẳng phải là kẻ có thể nhìn xuống chư vương? Ngày thường muốn gặp một người cũng thấy khó, hiện tại đều tề tụ ở núi Côn Luân!
Oành!
Giây tiếp theo, nơi đây sôi trào.
Bên phía núi Côn Luân, từ cường giả cấp Vương xuống tới "tiểu yêu" thông thường, lúc này tất cả đều hò hét, hoan hô, náo động điếc tai nhức óc.
"Ha ha, quá mạnh, lần này để ta coi Đông chinh Quân các ngươi còn gây ra được sóng gió gì, xem các ngươi trốn đi đâu!"
"Vọng tưởng xâm chiếm núi Côn Luân, cứ mơ giấc mơ hão huyền của các ngươi đi, một thành viên của Đông chinh Quân cũng đừng hòng trốn, không, lần này bọn ta muốn tây chinh, giết hết phương Tây đi!"
...
Doanh trại chính phương Tây đông nghịt, chỉ nói riêng số người thì tuyệt đối chiếm ưu thế, lấy hàng nghìn mà tính thì thắng được núi Côn Luân ở số lượng nhân mã.
Nhưng bây giờ rất nhiều người đang sợ hãi, từ sinh vật cấp Vương đến ngoại tộc và dị nhân đã thức tỉnh cảnh giới. Không sợ sao được, bởi vì lần này chúng đá phải tấm sắt rồi!
Chẳng ai nghĩ đến thế cục bất ngờ thay đổi, lại còn chuyển biến nhanh như vậy. Vừa rồi doanh trại phương Tây bên này mọi người còn đang hoan hô, cho rằng tất thắng, sẽ đánh hạ được Côn Luân.
Nhưng bây giờ bọn chúng đều bị dội cho một gáo nước lạnh, xương cốt run rẩy, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Những kẻ này cảm thấy, chắc hẳn mình sẽ phải bỏ mạng ở phương Đông rồi, rất nhiều người trong số bọn họ có lẽ không rời nổi khỏi mảnh đất này.
Trước kia bọn họ quá lạc quan. Đại quân Đông chinh trùng trùng điệp điệp, muốn xâm lược núi Côn Luân, đánh một trận tiêu diệt chư vương, còn đối phương sao lại không muốn tiêu diệt bọn chúng chứ?
"Làm sao bây giờ, chúng ta chạy ư? Nhưng nếu trực tiếp chạy trốn sẽ bị truy sát, chết càng thảm hơn!"
"Đáng trách đáng tiếc, chúng ta vênh váo đắc ý, giờ gặp phải tất cả vương giả khủng bố đột phá được sáu đạo gông xiềng, lần này chết không có chỗ chôn!"
Những người này sợ hãi, nội tâm tràn ngập sự tuyệt vọng, cho dù là ai, vừa nhìn vào thế trận này cũng biết đã hết hy vọng.
Cục diện lúc này còn lật ngược kiểu gì nữa? Sớm đã không thể cứu vãn.
"Có thể, chúng ta bên này vẫn còn cao thủ tuyệt thế, đây là hy vọng duy nhất!" Có người nói nhỏ.
"Ta nghĩ phương Đông cũng sẽ có con bài chưa lật, nhìn biểu tình của bọn chúng, lần này muốn một lưới bắt hết, hủy diệt chúng ta!" Có cường giả đột phá được năm đạo gông xiềng thở dài.
Lúc này, đừng nói là bọn chúng, đến cả cao thủ tuyệt thế trong Đông chinh Quân cũng triệt để cứng đờ tại chỗ.
Bây giờ bọn họ đang rất đau đầu, thế mà lại gặp phải cục diện như này!
Toàn thân Lão Sư Tử tỏa ra huyết khí vàng nhạt, vọt lên ngợp trời. Ông ta xác thực là vô cùng khủng bố, gần như thực lực vô địch, nhưng bây giờ da đầu cũng có chút tê rần.
Đối diện có quá nhiều cường giả đột phá sáu đạo gông xiềng, không biết còn kẻ chưa lộ diện hay không. Nếu thật sự xông qua lập tức sẽ thành hai đánh một!
Không lâu trước đó, ông ta còn tràn đầy tự tin muốn tiêu diệt núi Côn Luân, liếc nhìn đám người Ngao Vương, Vượn Già bằng nửa con mắt. Hiện tại Lão Sư Tử chẳng nóng nảy được nữa.
Sắc mặt Hắc Long Vương biến đổi khó dò, gã nắm chặt hai tay nhưng cũng không dám bộc phát ra. Tại sao có thể như vậy? Trong lòng gã xúc động muốn chửi người!
Tình thế tốt đẹp, vốn còn tưởng rằng sẽ đánh một trận lập vương triều, nào ngờ tất cả đều đảo ngược, bọn chúng tự thân lâm nguy!
Điều khiến cho Hắc Long Vương sợ hết hồn vía nhất là đối diện có một con chim đại bàng màu vàng, đang lom lom nhìn gã chăm chú, tràn ngập sát ý.
Đây chính là kẻ thù trời sinh, thiên tính đối địch của chủng tộc. Trong truyền thuyết, đại bàng dùng long xà làm thức ăn, chuyện này khiến Hắc Long Vương cảm thấy bất an, con đại bàng kia có vẻ rất đáng sợ.
Bắc Cực Vương càng không phải nói, sớm đã bị Ngao Vương đánh cho trọng thương, hiện tại sắc mặt càng nhợt nhạt, gã đang suy nghĩ làm thế nào để thoát thân.
Cái đầu trọc bóng loáng của đại sư yoga cổ Phạm Lâm cũng toát cả mồ hôi, trước đấy gã nhã nhặn, bình tĩnh, bàng quan, hiện giờ cực kì chột dạ.
Màu da của Lão Vương Ma Cà Rồng trắng bóc, ông ta đã chuẩn bị đào tẩu. Dưới loại tình huống này căn bản chẳng có cách nào để quyết chiến, bên phía đối diện có hơn mười vị đột phá sáu đạo gông xiềng cùng ra tay, tuyệt đối có thể vây giết bọn họ.