Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 394: Vọt Thẳng Tới Phương Tây (2)

Thánh Khư Chương 394: Vọt thẳng tới phương tây (2)

Về phần lão Sư Tử thì đang thổ huyết, hiển nhiên còn bị thương nặng hơn.

"Ngươi có duyên với giáo phái của ta, theo ta đi đi." Lão Lạt Ma mở miệng.

Lão Sư Tử phẫn nộ, toàn thân đều là huyết khí màu vàng, sôi trào mãnh liệt, bao phủ vùng núi này, một lần nữa phát cuồng, chém giết kịch liệt với đối thủ.

Nhưng mà lão ta nhanh chóng bị lão Lạt Ma liên tiếp vỗ trúng ba lần, đánh cho lão ta thổ huyết đầy đất, quyết đấu sinh tử như vậy, lão Sư Tử sinh tử khó liệu, sớm muộn gì cũng phải thua.

Trận doanh phương đông phát ra tiếng hoan hô, không còn lo lắng.

Mã Vương đầu trọc bóng loáng, hắn ta rất cao hứng, cười nói: "Chắc chắn sư phụ của ta đã được Bồ Tát thu nhận, việc hàng phục lão Sư Tử này chỉ còn là vấn đề thời gian."

Trận doanh phương tây hoàn toàn yên tĩnh, tâm tình của bọn họ triệt để chìm xuống đáy cốc.

Lão Sư Tử có thực lực mạnh như vậy, vậy mà cũng không địch lại, rất có thể sẽ bị người đánh chết, tình cảnh này khiến trong lòng bọn họ tràn đầy lo lắng.

Một tiếng thú rống chấn động toàn bộ chiến trường.

Bạch Tê Vương động thủ, dùng tốc độ tấn mãnh như sấm sét xông về phía trước, nó là cao thủ tuyệt thế do lão Sư Tử mời tới, nhìn thấy lão hữu bị thương trong lúc đại chiến, muốn đi giải cứu.

Toàn thân nó trắng như ngọc thạch, sáng bóng trong suốt, toàn bộ thân thể cao lớn giống như một ngọn núi nhỏ, lúc lao nhanh khiến cho mặt đất đều run rẩy kịch liệt.

Nó phóng tới vùng núi phía xa, mang theo cuồng phong đáng sợ, mặt đất ven đường nó đi qua cũng nứt vỡ, cát bay đá chạy.

"Để ta đến chăm sóc ngươi!" Cung chủ của Bích Du Cung đứng ra, sao có thể để cho nó đi vây công lão Lạt Ma được.

Phải biết, bây giờ ở bên phía trận doanh phương đông, số lượng cường giả đột phá cảnh giới Gông Xiềng cấp sáu đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, hầu như có thể hai đánh một!

Cung chủ của Bích Du Cung có dáng người rất cao, một mái tóc đen rối tung, khí khái anh hùng hừng hực, thoạt nhìn ông ta mới ba bốn mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, phi thường thần võ.

Có người từng nói, trong số ba đại cung chủ của Bát Cảnh Cung, Ngọc Hư Cung, Bích Du Cung, thì cung chủ của Bích Du Cung bén nhọn nhất, thủ đoạn đáng sợ nhất, có quan hệ với tính cách của ông ta.

Dưới tình huống bình thường, nếu là ông ta xuất thủ, có rất ít đối thủ có thể còn sống sót.

Giờ khắc này, rất nhiều người đều đang chăm chú.

"Giết!"

Quả nhiên, cung chủ của Bích Du Cung vô cùng cường thế, đối mặt Bạch Tê Vương giống như một ngọn núi nhỏ đang chạy băng băng tới, ông ta cũng không có tránh né, vọt thẳng tới, đối đầu với nó.

Đông! Đông! Đông...

Sau một khắc, mọi người nghe được tiếng vang như là tiếng sấm nổ, song chưởng của cung chủ của Bát Cảnh Cung phát sáng, như là hai vầng mặt trời đang thiêu đốt, cuồng bạo vô cùng, trực tiếp va chạm với Bạch Tê Vương, lấy song chưởng oanh kích.

Bạch Tê Vương gào thét, toàn thân phát sáng, giống như là một ngọn núi lửa cực lớn đang khôi phục hoạt động, tràn ngập hơi thở hủy diệt.

Nó kịch liệt va chạm với chủ nhân của Bích Du Cung, đối kháng sinh tử.

Tất cả mọi người tóc gáy dựng đứng, một con vật to xác đang phi nước đại như vậy, ai có thể chính diện đối kháng?

Sau khi cung chủ của Bích Du Cung đánh ra mấy chục chưởng, đúng là khiến cho Bạch Tê Vương dừng bước, gầm thét liên tục.

Phốc!

Cuối cùng, sau khi cả hai va chạm mấy trăm lần, Bạch Tê Vương phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, gào thét một trận, oanh một tiếng, chia năm xẻ bảy, bị cung chủ của Bích Du Cung đánh chết!

Máu tươi dâng trào, nhuộm đỏ chiến trường.

Tất cả mọi người rung động không hiểu, một vị cường giả đột phá cảnh giới Gông Xiềng cấp sáu cứ thế mà chết đi ư!

Quả nhiên cung chủ của Bích Du Cung giống như trong truyền thuyết, cường thế mà bá đạo, sử dụng toàn lực ứng phó, đánh giết một vị thú Vương tuyệt đỉnh.

Lão Sư Tử đang ở thế hạ phong, Bạch Tê Vương còn bị người đánh giết, tình huống này lập tức để người của trận doanh phương tây sợ hãi, bọn họ cảm giác đại nạn lâm đầu.

Người của trận doanh phương đông thì rất hưng phấn, vô cùng kích động, tình huống này là dấu hiệu của đại thắng sao?

"Rống!"

Trên bầu trời vang lên từng tiếng rồng ngâm, đó là Hắc Long Vương, lão ta cực kỳ táo bạo, tận mắt nhìn thấy hai trận chiến đấu trên mặt đất, lòng đều nguội lạnh.

Nhất là bây giờ lão ta còn gặp được đại địch trước nay chưa từng có, cố hết sức, khó mà giết chết con Kim Sí Đại Bằng Vương này.

Trên bầu trời, cự long màu đen dài vài trăm mét, như là được đúc thành từ sắt thép, có vảy chi chít, không ngừng va chạm với một con đại bàng màu vàng dài vài trăm thước, chém giết kịch liệt.

Nhưng mà, Hắc Long Vương không chiếm được lợi lộc gì, ngược lại, lão ta từng bị móng vuốt đại bàng xé rách một mảng vảy lớn, chỗ đó máu tươi chảy đầm đìa

Trên mặt đất, sở Phong vẻ mặt cổ quái, nhìn về phía con trâu đen, nói: "Con đại bàng này có phải là con từng xuất hiện trên ngọn núi đồng xanh không?”

Ngày xưa, hắn trèo lên núi Côn Luân, nhìn thấy một con trâu Tây Tạng, một con ngao Tây Tạng, một con chim lớn màu vàng kim. Chúng cùng tề tựu trên đỉnh núi đồng xanh.

"Không phải, con trên bầu trời đó lợi hại hơn nhiều, là cha của con mà ngươi nhìn thấy.” Con trân đen nói.

Kim Sí Đại Bằng Vương trên bầu trời vốn cũng thuộc về núi Côn Luân, nhưng cuối cùng một mình giết tới núi Hoa Sơn, cưỡng chiếm ngọn núi đó, nhưng nó cũng không có cắt đứt quan hệ với núi Côn Luân bên này.

Phốc!

Giữa không trung, máy rồng vẩy xuống, Hắc Long Vương lại bị đánh trúng một đòn, trên thân xuất hiện một vết cào đáng sợ, lão ta liên tục gầm thét.

Ở trong truyền thuyết thần thoại, Kim Sí Đại Bằng thích lấy long, xà làm thức ăn, bây giờ ông ta đã để mắt tới con rồng phương tây này, đương nhiên sẽ không buông tha.

Sở Phong mở miệng nói: "Trận doanh phương tây đã mất đại thế, ta đoán chừng, chúng ta sắp đánh ra được, lần này không riêng gì muốn đuổi giết bọn họ, có lẽ còn có thể tây chinh, giết tới phương tây!"

Vượn già gật đầu nói: "Không tệ, há lại có thể để cho bọn họ phách lối, dám giết đến đông thổ, vậy thì cũng phải chuẩn bị tinh thần đón nhận hậu quả, lần này chúng ta phải một đường giết qua đến phương tây!"

"Đang có ý này!" Ngao Vương cũng trịnh trọng gật đầu.

Bên phía trận doanh phương đông lập tức oanh động.

"Chúng ta đi." Bên trận doanh phương tây, lão Chúa tể Ma cà rồng bắt đầu có ý định rút lui, muốn chạy trốn, lão ta đã sớm có ý nghĩ này.

Lão ta chỉ nói với Schieler một tiếng, phía sau lưng đột nhiên xuất hiện ánh sáng, mọc ra một đôi cánh như là cánh dơi, vọt thẳng lên không trung, muốn bỏ trốn.

"Chạy đi đâu!"

Một đạo ánh kiếm sáng chói vô song, như là thiên ngoại phi tiên, từ đằng xa bay tới, tốc độ quá nhanh, gấp mấy lần vận tốc âm thanh, đuổi kịp lão Chúa tể Ma cà rồng, chém thẳng tới.

"Tiên kiếm!"

Bên phía núi Côn Luân, rất nhiều người lên tiếng kinh hô.

Chưởng giáo của Thục Sơn Kiếm Cung xuất thủ, ông ta hóa thành người, dung mạo tuấn lãng, tế ra một thanh phi kiếm màu bạc, vạch phá bầu trời.

Quá sáng chói, giống như một kiếm phi tiên, không gì không phá, phiến hư không đó đều giống như là sắp bị cắt đứt.

Sắc mặt Lão Chúa tể Ma cà rồng biến đổi, trong nháy mắt thay đổi phương hướng, muốn chạy trốn từ hướng khác.

Bình Luận (0)
Comment