Răng rắc!
Lôi điện trên ngọn núi cao nhất bỗng bổ xuống, một cây Ô Kim Đằng nâng lên thật cao, nó dài đến một ngàn năm trăm mét, mang theo tia chớp lóe lên liên hồi, bổ ầm ầm về phía dưới núi, phát ra ánh hồ quang điện chói lọi.
Giữa sườn núi, hổ Đông Bắc đột nhiên tránh thoát đi, kết quả là cả vùng núi bỗng sụp ra, ánh sáng đen thùi lượn lờ ở đầu dây leo kia như là sợi roi của Lôi Thần, không có gì là không phá được.
Đương nhiên, đáng sợ nhất chính là nó mang theo lôi đình, kể cả Hổ Vương đã kéo đứt sáu sợi gông xiềng cũng hết sức kiêng kị, không dám tuỳ tiện mà đối đầu trực tiếp.
Ông!
Hư không run rẩy, ba sợi Ô Kim Đằng khác vung vẩy liên hồi, mang theo điện quang chói mắt, đánh tan mây mù giữa sườn núi, càn quét về phía hổ Đông Bắc.
"Lão hổ không phát uy thì ngươi thật sự coi ta là con mèo bệnh hả? !" Hổ Đông Bắc giận dữ, thân thể hắn ta phát ra ánh sáng rực rỡ, tiếng hổ gầm gây chấn động cả núi Olympus, hắn ta há mồm phun ra chùm ánh sáng lóng lánh hóa thành một trường đao khổng lồ mà bổ về phía Ô Kim Đằng.
Coong!
Giữa không trung, điện quang tuôn trào dữ dợi, tia lửa văng ra tung tóe, đây là sự chống cự mang thực lực chân chính của Vương giả kéo đứt sáu sợi gông xiềng.
Vèo một tiếng, hổ Đông Bắc nhảy lên xa vài trăm mét, cũng lao về phía đỉnh ngọn núi.
Lúc này, bọn người Sở Phong, Hoàng Ngưu cũng trèo từ ngọn núi khác lên, họ chống chọi lại sự tiến công của Apollo, cũng sắp sửa thành công bước lên Thần Chi Tịnh Thổ trong lời đồn đại kia.
"Oanh!"
Đột nhiên, ánh lửa bỗng đỗ ập xuống, mãnh liệt trút thẳng từ trên đỉnh núi xuống, ánh hào quang cuồn cuộn, toàn bộ nham thạch nóng chảy thành chất lỏng, bành trướng từ đỉnh núi xuống phía dưới, cứ y như núi lửa phun trào.
Đám người kia sợ hãi, ngọn lửa này không phải bình thường, mà nó có màu đen, mang theo khí cơ đáng sợ, khiến cho cả sinh vật cấp Vương cũng cảm giác nóng rực khó chống đỡ nổi.
"Đừng nói cho ta, đây là Thần lửa Hephaistos trong mười hai Chủ Thần đấy!" Đại Hắc Ngưu hú lên quái dị.
Trên đỉnh núi xuất hiện một gốc thực vật, toàn thân nó đều là ánh lửa hừng hực, cứ như là một gốc cây lửa khổng lồ (Cây Rhus typhina), khi cành lá của nó rơi xuống vào ngọn lửa màu đen thì nhiệt độ càng dâng cao lên đến rợn người.
"Thần Mặt Trời Apollo là hoa hướng dương, Thần lửa là một gốc cây lửa khổng lồ, gặp quỷ!" Các Vương giả khác cũng nguyền rủa, Chủ Thần trên núi Olympus chẳng lẽ đều là thực vật hay sao?
"Cũng chỉ kéo đứt năm sợi gông xiềng mà thôi, không có gì to tác hết!"
Sở Phong đứng ở đằng trước nhất, hắn vận chuyển phương pháp hô hấp khiến cho toàn thân phát sáng, huyết nhục óng ánh thấu thông, hắn là người đầu tiên xông thẳng về phía trước, Hoàng Ngưu cũng theo sát sau hắn mà lao lên.
"Các huynh đệ, xông lên đi!" Đại Hắc Ngưu cũng kêu lên.
Hễ là cường giả kéo đứt bốn năm sợi gông xiềng thì đều bắt đầu công kích, lấy năng lượng thần bí tràn ra từ trong máu thịt mà bảo hộ bản thân, chống chọi lại ánh lửa, họ lại tiếp cận đỉnh núi thêm nữa.
"Hổ ca, ngươi nhanh lên!" Đại Hắc Ngưu kêu lên.
Bởi vì, trên đỉnh núi ấy còn có cả Zeus, gốc Ô Kim Đằng kéo đứt sáu sợi gông xiềng kia quá mức đáng sợ, nếu bọn họ đi lên trước có lẽ sẽ không đối phó được.
"Rống!"
Hổ Đông Bắc tức giận, những vằn vện toàn thân đều phát sáng, hóa thành chùm sáng y như xiềng xích, chúng lập tức hiện ra, rồi xông lên muốn trấn áp Ô Kim Đằng.
Nó mang theo cuồng phong, chấn văng bốn sợi dây leo màu đen dài đến tận một ngàn năm trăm mét, sau đó mạnh mẽ mà nhảy lên, bật đến trên đỉnh núi.
Bọn Sở Phong, Hoàng Ngưu, Tuyết Báo Vương đang cùng leo núi với nhau, đã vượt ải thành công.
Lúc này, bất kể là Ô Kim Đằng hay hoa hướng dương đều ánh hào quang vàng kim sáng chói tỏa sáng toàn thân, kể cả cây lửa khổng lồ với ánh lửa bập bùng kia cũng lui hết lại, không tiếp tục tiến công nữa.
Trên đĩnh núi Olympus cao cao có, sương mù lượn lờ, toàn bộ đỉnh núi đều tối tăm mờ mịt, nhưng lấy thị giác của sinh vật cấp Vương mà nói thì điều này cũng không tính là gì, họ đều có thể nhìn thấy cảnh vật.
Vùng đất này có sức sống mạnh mẽ đến kinh người.
Ở phía trước có một mảng thực vật hết sức phi phàm, bất kỳ gốc cây nào nếu đem ra bên ngoài cũng sẽ gây nên oanh động, bởi vì chúng đều mang theo dao động của cường giả cấp Vương.
"Không nhiều không ít, tổng cộng có mười hai gốc thực vật, thật sự là mười hai Chủ Thần sao?"
Gốc cây nằm chính giữa là một dây leo toàn thân chảy xuôi ánh sáng đen tuyền, hiện tại nhìn nó chỉ to chừng cái thùng nước, dài mấy chục mét, mà vừa rồi khi nó vung dây leo của mình lên thì có thể dài đến một ngàn năm trăm mét.
Gốc Ô Kim Đằng này có một bản lĩnh gần như là thần thông, nó có thể hóa to có thể biến nhỏ, có khả năng khống chế lôi đình, bổ ra sấm sét, cực kỳ kinh người.
Ở chung quanh nó, hoa hướng dương thì tỏa ra ánh sáng hoàng kim, hoa lửa khổng lồ thì hừng hực ánh lửa, rễ và phiến lá của cây san hô đều mang màu xanh lam. . .
Cả đám người trợn cả mắt lên, họ nhao nhao suy đoán để tiến hành xác minh.
"Hoa hướng dương là Thần Mặt Trời Apollo!"
"Cây lửa khổng lồ là Thần lửa Hephaistos!"
"Cây san hô là Thần biển Poseidon!"
Cuối cùng, một đám người triệt để không biết nói gì, đây chính là mười hai Chủ Thần trong truyền thuyết của thần thoại Hy Lạp đó sao?
"Các vị, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, vì cái gì các ngươi đột nhiên xông lên núi Olympus như vậy?" Ô Kim Đằng phát ra sóng tinh thần hùng mạnh, nó đang giao lưu với đám người.
"Chúng ta muốn tìm kiếm cơ duyên tiến hóa." Đại Hắc Ngưu cũng rất thẳng thắn mà nói ra.
"Các ngươi là chủ nhân của đỉnh núi này sao?" Sở Phong hỏi, mãi đến hiện tại hắn vẫn có chút không quá tin những thực vật này vốn sinh ra ở chỗ này ngay từ đầu.
Đây cũng là điều mà những người khác nghi ngờ, cảm thấy cơ duyên nơi đây bị những thực vật này chiếm cứ hết rồi.
Bọn hắn cẩn thận tìm kiếm cũng không phát hiện Thần Thánh Cổ Thụ có thể giúp bọn họ tiến hóa, mà chỉ có mười hai gốc thực vật kỳ dị này thôi.
"Khiến các ngươi thất vọng rồi, nơi này cũng không có nụ hoa và quả, không có cơ duyên mà các ngươi muốn tìm, mà bọn ta cũng thực sự sinh ra ở đây ngay từ lúc đầu rồi." Zeus cất tiếng.
Cả đám người thất vọng.
"Ừm?"
Mắt Hoàng Ngưu rất sắc bén, nhìn thấy chỗ sâu trong sương mù có một thứ gì đó, nó lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
"Đó là cái gì?" Sở Phong cũng nhìn thấy.
Ở phía sau mười hai gốc thực vật, hình như có một thứ tương tự như cánh cửa, bị mấy cái cây này che chắn mất.
Một trận thinh lặng kéo dài, Thần Mặt Trời Apollo mở miệng , nói: "Đây là một cánh cửa, các ngươi vẫn nên đi đi, không nên quấy rầy sự an bình của nơi đây."
"Để cho ta nhìn một chút!" Hổ Đông Bắc cảm thấy rất hứng thú, cũng rất bá đạo, hắn ta vèo một tiếng đã chạy qua.
Oanh!
Mười hai gốc thực vật đều phát sáng lên, nhất là Zeus, quanh nó lượn lờ sấm sét, ánh sáng đen tuyền lao lên ngút trời, lôi đình vang lên điếc tai, rung động ầm ầm.
Phần phật một tiếng, quân tây chinh đều là Vương giả, không phải kẻ dễ bắt nạt, họ đều vô cùng cứng rắn mà lao lên cùng với nhau, sau đó vây quanh nơi này, quan sát tỉ mỉ cánh cửa kia.
Đó là một cánh cửa đá, đột ngột đứng sừng sững ở đó, mà nó lại lơ lửng giữa không trung cách mặt đất hơn ba mét, điều này khiến cả đám cường giả cấp Vương đều co rụt đồng tử, phi thường kinh hãi.
"Chuyện gì thế này? !" Hổ Đông Bắc quát.
Bọn người Sở Phong vốn cũng có chút lòng áy náy, bởi vì sau khi biết được mười hai gốc thực vật này sinh trưởng ở nơi đây, bọn hắn cũng xem như tự tiện xông vào quê hương của người ta, nhưng bây giờ sau khi phát hiện cánh cửa đá, họ lại cảm thấy không thích hợp.
"Nói ra cũng không có gì, đây là cánh cửa dẫn đến thần quốc, các ngươi không mở ra được đâu." Zeus mở miệng.
Hoàng Ngưu mang theo vẻ mặt nghiêm túc, nhìn kỹ lại một hồi, nói: "Không cần thử, đây là một món bí bảo, kết nối với một con đường, dẫn đến một thế giới hùng vĩ!"
Đám người kinh hãi, đều cùng nhìn về phía nó.
"Có kẻ không tự tin, bản thân mình thì không qua được, cho nên muốn giở thủ đoạn, muốn thông qua cánh cửa thần cổ đại còn sót lại trong thế giới này để vượt ải, nhưng ta cảm thấy hắn rất khó thành công." Hoàng Ngưu nói ra.