Hoàng Ngưu suy đoán, đây không phải thủ đoạn của một người duy nhất, mà là con đường mà một giới thánh địa cực kỳ hùng mạnh nào đó lưu lại ngày xưa, bây giờ lại muốn lợi dụng nó.
"Mười hai cái cây các ngươi, chẳng lẽ chính là hạt giống mà Vô Thượng Đạo Thống lưu lại ngày xưa?" Hoàng Ngưu hồ nghi.
Lại một khoảng không thinh lặng, cuối cùng Zeus mở miệng, nói: "Cửa đá này phá tan mặt đất mà chui lên, nó lơ lửng giữa không trung, mà bọn ta cũng bị kéo từ dưới đất ra, sau đó thì khôi phục, sinh ra ý thức."
Tất cả mọi người lộ ra kinh sợ.
"Các ngươi cẩn thận đi, một số người phía sau cánh cửa đá muốn tới đây, đừng để cuối cùng lại coi các ngươi thành tế phẩm." Hoàng Ngưu cất tiếng.
Sở Phong cảm thán muôn phần, rất sớm lúc Hoàng Ngưu từng cũng đã nói, một tòa danh sơn một con đường, hiện tại xem ra sẽ dần dần trở thành sự thật!
Hoàng Ngưu nói: "Chúng ta đi thôi, ở tại nơi này cũng không có ý nghĩa gì nữa, mười hai gốc thực vật này đã hút đi tinh khí của Thần sơn, trong thời gian ngắn bộ rễ của Thần Thánh Cổ Thụ dưới lồng đất này sẽ không khôi phục được đâu."
Cuối cùng, cả đám người không ai tiến công, mà cùng rời đi.
Hoàng Ngưu mang theo tâm sự nặng nề, nếu như đều là "Thiên Phú giả" giống như nó tới thì cũng không có gì, chân chính tranh bá một cách công bằng, tranh giành cơ duyên của thế giới này thành thánh, thế nhưng có lẽ có vài đạo thống có chiêu bài ngoại, tỉ như nơi này, vậy thì không ổn lắm.
Nếu có một ngày, một đạo thống cổ xưa nào đó chỉnh thể giáng lâm, vậy thì tiêu đời!
Trên đường đi, Chư Vương không ngừng hỏi thăm Hoàng Ngưu, đều biết nó hiểu rất rõ về một số việc, cực kỳ "Uyên bác", Hoàng Ngưu kiên nhẫn báo cho họ biết, nói: "Kỳ thật, nếu ngày đó đến thì cũng không đáng sợ, chỉ cần từ giờ trở đi, chúng ta thủy chung vẫn đứng trên vị trí hàng đầu của tiến hóa, đến lúc đó không sợ kẻ nào khiêu chiến."
Ngày đó, lão ma cà rồng bị chém giết, gây ra một cơn sóng gió khổng lồ.
Trên thực tế, Bạch Hạc của Thục Sơn Kiếm Cung đã sớm nên đánh chết con ma cà rồng kia, nhưng lão ta lại quá xảo trá, công bố có thể mang hai con Bạch Hạc đi tìm được Schiele.
Kết quả, Lão Hấp Huyết Quỷ có thể mạng sống, mang theo Thục Sơn Kiếm Cung hai đại cao thủ đi vào Châu Âu, không ngừng chuyển loạn, cuối cùng muốn nhân cơ hội chạy thoát.
Rõ ràng, lão ta nhanh đến mức nào thì cũng không bằng được phi kiếm, bị chẻ thành hai mảnh ngay tại chỗ, thi thể rơi từ trên cao xuống một con phố của tòa thành thị, gâ nên oanh động rất to lớn.
Phương tây có rất nhiều người vỗ tay khen hay, Lão ma cà rồng này là một Ma Vương kinh khủng, chỉ có hơn chứ không kém hơn Hắc Long Vương.
Cùng một ngày, phương đông truyền đến tin tức, Phạm Lâm bị giết ở núi Himalaya, hắn ta rất mạnh, cư nhiên chạy trốn thẳng một mạch tới núi Đại Tuyết, bởi vì hắn ta có bản lĩnh gần như là thần thông, có thể độn địa mà đi, mất đi một cánh tay nhưng vẫn có thể chạy trốn nhanh chóng dưới lớp bùn đất.
Khổng Tước Vương và Kim Ô Vương có thể bay lượn trên trời, hơn nữa tốc độ cực nhanh, thế mà cũng từng đánh mất tung ảnh của hắn ta, thẳng đến đuổi tới núi Đại Tuyết thì mới lại tìm được hắn và đánh giết.
Đồng thời, hai con Cầm Vương cũng có được phương pháp hô hấp yoga cổ của Phạm Lâm.
Cũng có tin tức nói là, Khổng Tước Vương và Kim Ô Vương cũng đã bị thương, mà bọn họ lại phát hiện di tích thần bí ở núi Đại Tuyết, cho nên ngay lập tức triệu hoán một đám sinh vật cấp Vương tiến về, muốn thám hiểm.
Có người tiết lộ tin tức nói là, trong núi Đại Tuyết có một tòa tháp cổ, bị băng tuyết chôn vùi, nhưng lại có lôi âm vang dội rần trời.
Đến tận bây giờ, Schiele chạy thoát, lão sư tử bị trấn áp, cường giả kéo đứt sáu sợi gông xiềng còn lại của quân đông chinh đều bị đánh giết, cuộc đại chiến triệt để hạ màn kết thúc.
Ba đại cung chủ của Bát Cảnh cung, Ngọc Hư cung, Bích Du cung kết thúc hành trình ở phương tây, đang trên đường về.
Sau đó, con vượn già của Đại Lâm Tự, Kim Sí Đại Bằng của Hoa Sơn, con rùa núi của Không Động, Bạch Hạc của Thục Sơn Kiếm Cung, lão tông sư của Võ Đang cũng bắt đầu trở về phương đông.
Cuộc đại chiến chấn kinh phương đông và phương tây toàn thế giới đã kết thúc.
Tất cả mọi người thở phào một hơi, sau khi những cường giả tuyệt thế kéo đứt sáu sợi gông xiềng kia rời đi, các đại thế lực của Châu Âu như trút được gánh nặng, những ngày này gần đây áp lực của bọn họ quá lớn!
Quân tây chinh bước lên lối về, từ hẻm núi sương mù của Hy Lạptrực tiếp tiến vào thung lũng Tân Cương.
Sở Phong, Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu thì ở lại, tạm thời không đi về, họ muốn đến Vatican dạo một vòng, nhìn thử xem có thể phá vỡ kết giới dưới mặt đất để kiếm thêm thu hoạch hay không.
Hổ Đông Bắc thì mặt dày mày dạn đồng hành cùng bọn họ.
Trên thực tế, ba người cũng không phản đối, mặc dù con hổ già này không có liêm sỉ chi cả, nhưng đúng là hắn ta rất cường đại, lỡ đâu gặp phải Schiele thì có lẽ hắn ta có thể làm lá chắn cho họ.
"Đây là Vatican à, trở thành đống đổ nát thế này rồi thì còn có thứ gì tốt được nữa chứ?" Hổ Đông Bắc thất vọng cực độ.
Hai con trâu cùng nhìn về phía Sở Phong, nơi này như vậy đều là do hắn làm raa.
"Không phá thì không xây được, cuối cùng rồi sẽ hồi phục như ban đầu." Đúng lúc này, một lão giả đột ngột xuất hiện, mang theo nụ cười hiền lành, trông có vẻ rất già yếu.
"Ngươi là ai? !" Hổ Đông Bắc dựng hết lông tơ lên, hắn ta rống to một tiếng, phát ra khí tức khủng bố, tập trung nhìn vào lão giả có mái tóc màu vàng này, đồng thời tràn ngập ra hào quang năng lượng giống như lũ quét, khiến cho tất cả gạch ngói vụn đều lơ lửng lên giữa không trung, sau đó ầm vang mà tiếng đã ngã sụp xuống.
Lão giả tóc vàng bắn ra hai chùm sáng màu vàng từ đôi mắt, chống lại năng lượng do hổ Đông Bắc bộc phát ra, khiến cho nơi này nhanh chóng bình yên trở lại.
"Ta không có ác ý." Lão giả cất lời, toàn thân đều chảy xuôi một lớp ánh sáng thần thánh, hắn nhìn vào mấy người bọn họ, nói: "Giáo Đình sẽ được trùng hưng từ đống đổ nát, xua tan hắc ám, quang minh vĩnh tồn, sẽ không còn cho phép Schiele đặt chân đến nơi này, ta và các ngươi không phải kẻ thù."
Sở Phong hết sức giật mình, lão giả tóc vàng này mạnh phi thường, mang đến cho hắn cảm giác có lẽ còn lợi hại hơn cả Schiele, hắn mở miệng nói: "Ngươi đã kéo đứt sợi gông xiềng thứ bảy?"
"Ta tên Zoya!" Lão giả tóc vàng tự giới thiệu, quanh người ông ta đều đang lưu động ánh hào quang thần thánh, cứ là một vị thần, ông ta lắc đầu, nói: "Trên mảnh đất này của chúng ta, còn chưa có sinh linh kéo đứt được bảy sợi gông xiềng, trừ phi hắn ta không thuộc về thế giới này."
Hoàng Ngưu nghe vậy thì lộ ra sắc mặt khác thường, âm thầm khẽ gật đầu.
Sở Phong kinh ngạc, có vẻ lão giả này biết được rất nhiều chuyện, mà thực lực lại rất mạnh mẽ, hẳn cũng mang tầm cỡ như lão Lạt Ma.
"Tương lai, trên đại địa này sẽ không thể thiếu phân tranh, thần thoại sẽ trở về, ta chỉ hy vọng ngày nào đó có thể đồng tâm hiệp lực cùng các vị." Nói xong những lời này, lão giả Zoya lập tức đi vào trong đống đổ nát, dần dần biến mất.
"Lão già này cứ lẩm ba lẩm bẩm cái gì vậy, trông có vẻ ghê gớm lắm, cảm giác còn mạnh hơn cả Schiele ấy chứ." Vẻ mặt của Đại Hắc Ngưu rất nghiêm túc.
Hoàng Ngưu gật đầu, lão giả này hẳn đã biết được không ít chân tướng.
Zoya có mặt ở chỗ này, bọn Sở Phong tự nhiên không tiện lại đi phá kết giới, cũng bước lên đường về, cuối cùng cũng đi đường tắt ở Hy Lạp.
Khi xuyên qua hẻm núi sương mù, bước vào thung lũng Tân Cương, trong nháy mắt bọn họ đã nhìn thấy một người đang đứng trong sương mù mà dò xét họ.
"Hả? Khí tức của một thế giới khác!" Hoàng Ngưu lập tức phản ứng kịp tời, lông tóc đều dựng hết cả lên, nó ra hiệu cho bọn Sở Phong dừng bước, như có kẻ địch sắp xuất hiện.
Hoàng Ngưu cũng đến từ thế giới khác, nó tự nhiên hiểu rõ, đến cùng thì sinh linh dị vực cường đại và kinh khủng đến mức nào, nó lập tức chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch.