Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 387 - Chương 403: Sứ Giả Thần Linh (1)

Thánh Khư Chương 403: Sứ giả thần linh (1)

Khí tức cùa một thế giới khác, sinh linh ngoại vực sao?!

Sở Phong ngấm ngầm nắm lấy Kim Cương Trác, chuẩn bị đánh ra vào bất cứ lúc nào.

Mà hổ Đông Bắc - cường giả kéo đứt sáu gông xiềng này cũng vô cùng kiêng kỵ, mắt to như chuông đồng ẩn chứa ánh sáng xanh thăm thẳm, kéo căng thân thể óng ánh lên chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Trong sương mù, một gã đàn ông có vóc người thẳng tắp, trên người ẩn chứa ánh kim loại, gã ta bước từng bước một đi tới, trông cực kỳ trấn định, gã ta có một mái tóc dài màu bạc, cứ như ánh hào quang soi sáng chói lọi.

Theo bước chân của gã ta, sương mù cũng tản đi không ít, để lộ chân thân của gã.

Trên người gã ta mặc bộ áo giáp vàng đen, không phải dạng áo giáp nặng nề của thời cổ đại, mà là một lớp áo rất mỏng, hình như là kim loại, khí chất nhìn oai hùng mà siêu phàm thoát tục.

Người này rất trẻ trung, chừng hai mươi mấy tuổi, chiến y màu đen trên người lập lòe, mái tóc dài màu ngân bạc ngang eo sáng lên lấp lánh, khi chớp trong đồng tử có thần quang lập lòe.

"Ta tên gọi Iaman." Gã đàn ông tóc bạc trẻ tuổi tự giới thiệu, trên gương mặt mang theo nụ cười, nhìn rất bình thản, cất tiếng nói ngôn ngữ phương đông, nghe rất sành sỏi.

Iaman rất anh tuấn, gương mặt trắng nõn như ngà voi, đồng thời phát ra ánh sáng trong suốt, trán của gã ta rất no tròn, mũi thì cao thẳng, đôi mắt màu xanh lam, khí chất cực kỳ bất phàm.

Hoàng Ngưu theo dõi một món đồ trong tay gã ta, vẻ mặt nó rất trịnh trọng, đó là một chiếc đèn, cả thân đèn đều mang màu trắng bạc, nhưng bên trong lại lập lòe ngọn lửa màu đen.

"Suy đoán sai lầm, không phải người này đến từ dị vực, mà là ngọn đèn kia không thuộc về thế giới này, nó vô cùng nguy hiểm!" Hoàng Ngưu âm thầm dùng tinh thần truyền âm báo cho mấy người bọn họ.

Mí mắt Sở Phong trực tiếp giật giật, một chiếc đèn thôi mà lại khiến hắn sinh ra cảm giác bất an.

Đôi mắt to như chuông đồng của Hổ Đông Bắc lộ ra tia hung ác, hắn ta cẩn thận cảm ứng, hắn ta không sợ gì cái tên trẻ tuổi này, nhưng lại phi thường kiêng kị ngọn đèn trắng bạc kia, cứ cảm thấy nó rất khủng bố.

"Ta tuân theo chỉ thị của thần linh, đi đến mảnh đất của phương đông, muốn nói chuyện đôi lời với cường giả của phương đông." Iaman cất tiếng, ý cười trên gương mặt gã ta càng ngày càng rõ ràng, nhìn ra được trong lòng cực kỳ tự tin, lại có loại tự phụ ẩn chứa bên trong.

"Muốn nói cái gì?" Sở Phong nhíu mày hỏi, người này nhắc đến cả chị thị của thần linh nữa chứ, đến cùng thì lai lịch của gã ta là gì?

"Chuyện này chỉ có thể bàn bạc với cường giả tuyệt thế của phương đông, xin mấy vị dẫn đường cho." Sắc mặt Iaman bình thản, lễ phép mà khách khí, nhưng cũng có cảm giác khoảng cách rất rõ ràng.

Đại Hắc Ngưu không thoải mái trong lòng, bởi vì mặc dù gã đàn ông tóc bạc này rất khách khí, mang theo nụ cười ấm áp, nhưng kỳ thật ẩn giấu trong đó là một loại ngạo mạn, nếu cẩn thận thì có thể cảm nhận ra được.

Iaman nhất định phải bàn bạc với cường giả tuyệt thế, chẳng lẽ mấy người bọn họ cả tư cách biết là gì cũng không có sao?

Đại Hắc Ngưu bất mãn, nói: "Thần linh nào ở đây? Từ trước tới giờ ta không mê tín, chỉ tin tưởng tiến hóa mà thôi!"

"Không được báng bổ, đây là sai lầm!" Ý cười trên khuôn mặt trắng nõn mà óng ánh của Iaman chợt lụi tàn, mái tóc dài màu bạc rất sáng lạn cũng rất gay gắt.

Hoàng Ngưu cản Đại Hắc Ngưu lại, đi thẳng về phía trước, hỏi: "Thần linh mà ngươi nói chưa từng xuất hiện ở thế giới này, hắn ở trong núi Hồng Hoang đúng không?"

Bộ dạng bây giờ của Hoàng Ngưu là một bé trai, mái tóc dài màu vàng óng mềm mại, nhìn thật vô hại, dáng cười thì ngọt ngào, nó đang chú ý quan sát biểu cảm của người này.

Trên thực tế, bọn Sở Phong cũng rất chú ý, nhìn chằm chằm Iaman.

Biểu cảm trên gương mặt Iaman không chút thay đổi, từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười, nhưng Hoàng Ngưu và Sở Phong dựa vào thần giác đều phát giác được sâu trong đáy mắt gã ta có một tia gợn sóng.

"Thần đã tới, lúc nào cũng có thể xuất hiện cả, các ngươi muốn chiêm ngưỡng thần tích sao? không bao lâu sau lập tức có thể nhìn thấy."

"Có thật thế không, nói vậy thì hiện tại hắn còn chưa giáng trần được à?" Sở Phong hỏi.

"Thần linh là không thể nghi ngờ, ngài ấy sẽ xuất hiện, ăn nói như vậy là bất kính với Thần." Iaman nghiêm túc lên, giọng điệu cũng nặng dần, dùng đôi mắt trong vắt liếc nhìn mấy người bọn họ.

Sở Phong và Hoàng Ngưu đều ngầm hiểu trong lòng, thần linh mà gã này nói trong thời gian ngắn còn chưa thể ra được, hẳn vẫn còn ở trong núi Hồng Hoang, cũng giống như những cự thú kia vậy, hắn ta cũng không dám tự tiện vượt qua làn ranh.

Hoàng Ngưu là người đầu tiên tiến vào thế giới này, biết rõ muốn bước ra bước đầu tiên đó a gian nan đến mức độ nào, động một tí là sẽ cháy thành tro bụi, thân thể linh hồn đều tan biến.

Đại Hắc Ngưu cũng lập tức hiểu ra chuyện gì, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, một sinh linh không dám tùy tiện đặt chân đến một thế giới khác, cũng dám nói xằng mình là thần?

Mà người trước mắt có mang theo cái gọi là binh khí thần linh —— đèn bạc, mà há miệng ra là muốn nói chuyện với cao thủ tuyệt thế phương đông, thật tự cho là sứ giả thần linh thật sao?

Nhưng mà, Hoàng Ngưu không dám chủ quan, gã đàn ông tóc bạc này đã kéo đứt ba sợi gông xiềng, có thể thấy được người ở sau lưng gã ta bất phàm cỡ nào, còn chưa chân chính vượt giới tới đây mà đã có được thủ hạ như thế này rồi.

Ngọn đèn bạc kia thuộc về một thế giới khác, có được uy năng kinh khủng, cần phải nghiêm túc đối đãi!

Iaman mang vẻ mặt bình thản, gã ta tự nhiên biết mấy người này đang tìm tòi nghiên cứu, nhưng gã không quan tâm, căn bản cũng không để trong lòng, bởi vì có thực lực thì có thể nhìn xuống tất cả.

"Ngươi nói có việc muốn gặp cao thủ tuyệt thế của phương đông để nói chuyện, có thể nói với chúng ta." Hổ Đông Bắc mở miệng, hắn ta hơi trầm tĩnh lại, nếu không phải sinh vật dị vực giáng lâm, sứ giả thần linh này chỉ dựa vào một món binh khí cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn ta.

"Các ngươi?" Iaman lộ vẻ kinh ngạc, mặc dù nụ cười vẫn không giảm, nhưng tia ngạo mạn chợt lóe lên kia vẫn bị mấy người họ bắt được.

Gã ta mang theo nụ cười ấm áp, nói: "Thật xin lỗi, chuyện này các ngươi không làm chủ được, chỉ có thể bàn bạc với cường giả tuyệt thế của phương đông."

Đại Hắc Ngưu nổi giận, gã đàn ông tóc bạc này càng lễ phép, càng cười sáng lạng thì càng làm nó không thoải mái, sự khinh miệt ẩn giấu kia làm nó rất khó chịu.

Hổ Đông Bắc càng tức giận hơn, nó đã quen xưng vương xưng bá trên núi Đại Hưng An cùng Siberia, hôm nay mà lại bị một tên trẻ tuổi khinh thường, lập tức trừng mắt hổ lên, không giận mà uy.

"Bản vương kéo đứt sáu sợi gông xiềng, vẫn không có tư cách biết chuyện này à?"

"A, thất kính, thì ra là một vị Vương giả đỉnh cấp, nói cho ngươi cũng không sao." mặc dù nói thất kính, nhưng kỳ thật Iaman vẫn rất bình tĩnh, hiển nhiên không sợ cường giả tuyệt thế cho lắm.

Bởi vì, gã ta tự tin ngọn đèn bạc trên người có thể áp chế những đại cao thủ trên thế gian này, không cần kính sợ gì với con Hổ Vương này.

"Thần hi vọng các ngươi bỏ qua cho Schiele." Iaman báo cho.

Chỉ một câu đơn giản, gã ta cũng không nhiều lời thêm, đây chính là chuyện khiến gã ta phải đi xa đến tận phương đông và gặp cao thủ tuyệt thế để bàn bạc.

Đại Hắc Ngưu cười lạnh, thần gì ở đâu ra, chỉ một câu của ngươi là muốn bỏ qua cho Schiele, không biết những hành động điên cuồng ngày trước của gã kỵ sĩ lòng lang dạ thú kia sao?

Nhưng nó cũng không nói ra khỏi miệng, bởi vì Hoàng Ngưu không để cho nó nổi giận.

Bình Luận (0)
Comment