Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 388 - Chương 404: Sứ Giả Thần Linh (2)

Thánh Khư Chương 404: Sứ giả thần linh (2)

Vẻ mặt Sở Phong cứng lại, Schiele là tay sai của cái kẻ gọi là thần linh kia à? Vậy phiền phức to rồi, có thể cảm giác được thực lực của thần kia cũng không yếu!

"Ngươi ăn nói thật nhẹ nhàng!" Hổ Đông Bắc cười lạnh mà nói, vẻ mặt không được tốt lắm.

"Thần cũng cho rằng Schiele lỗ mãng, lần này là hắn ta không đúng, xin các vị cường giả phương đông khoan dung, cho hắn một cơ hội." Iaman lại lấy ra quan điểm của thần, lập tức xin thả thay cho Schiele, mặc dù nghe rất lễ phép, nhưng kỳ thật không có thành ý gì, ngạo mạn dưới đáy lòng cũng đã hiện rõ ra.

"Xin thứ lỗi, tự ngươi đi mà nói với các cường giả phương đông khác đi." Đại Hắc Ngưu nhịn không được mở miệng, bởi vì từ trước tới nay nó cũng là kẻ có tính tình nóng nảy, nhìn thật không vừa mắt người này.

Hiện tại nó đã coi như khắc chế, không muốn tuỳ tiện trở thành kẻ thù với cái thứ gọi là Thần chi nhất mạch này.

"Vậy ư, ta sẽ đi!" Iaman cất tiếng.

"Ta rất hiếu kì, thần của các ngươi chắc đã tồn tại cách đây rất xa xưa, phải chăng là thanh xuân mãi mãi." Hoàng Ngưu hỏi.

"Tự nhiên thanh xuân mãi mãi!" Iaman gật đầu, đồng thời nhẹ nhàng thúc đẩy ngọn đèn bạc, lập tức có một hư ảnh mông lung hiển hiện, đây là một người đàn ông.

"Hả?"

Mấy người bọn họ kinh ngạc, đều lộ ra sắc mặt khác thường.

Trong chiếc đèn bạc hiện lên một người đàn ông, đó là một người phương Đông, mà lại rất trẻ trung, mặc trang phục của thời cổ đại, quanh người có lượn lờ ngọn lửa màu đen.

Iaman đang hù dọa bọn họ, ngọn đèn bạc ấy sau khi bị thúc đẩy thì tản mát ra một sóng năng lượng rất khủng bố, có khả năng đè ép phi thường khiếp người.

Hổ Đông Bắc kiêng kị, đồng tử co rụt lại.

"Tốt, ngươi đi tìm cao thủ tuyệt thế phương đông đi, bọn ta không tiện đường." Hoàng Ngưu nói.

Nói xong những lời này, hắn ta và Sở Phong lập tức lôi kéo Đại Hắc Ngưu và Hổ Vương rời đi ngay, họ bước ra khỏi khu sương mù, dạo bước về hướng núi Côn Lôn.

Iaman nhìn vào bóng lưng của bọn họ, nụ cười ôn hòa trên gương mặt gã ta dần biến mất, trong đôi mắt chỉ còn lại cao ngạo và khinh thường, một con Cầm Vương màu đen bay vút tới, gã ta nhảy lên, không nán lại ở nơi này nữa, mà đi về phía núi Côn Lôn.

Lúc đi qua mặt bọn người Sở Phong, Hoàng Ngưu, gã ta khinh miệt mà nhìn xuống phía dưới một cái, không mở miệng nói gì, chỉ nhanh chóng biến mất ở chân trời.

"Đây là một kẻ rất tự phụ và kiêu ngạo." Sở Phong nhận xét.

"Kẻ gọi là thần linh kia rốt cục là thế nào hả?" Hổ Đông Bắc rất để ý đến chuyện này, bây giờ hắn ta có thể xưng vương xưng bá trong thiên địa này, mà nay đột nhiên có thần gì đó muốn giáng trần, những ngày tháng thoải mái dễ chịu chắc chắn sẽ chấm dứt.

"Ta đoán thần gì đó sẽ có thực lực không quá cao." Sở Phong nói ra.

Hoàng Ngưu nói: "Không sai, hắn ta đưa binh khí của mình cho Iaman, nhưng lại không cho Schiele, đủ để chứng minh vấn đề, đó là còn kiêng kị gì đó trong lòng, sợ sau khi Schiele nắm binh khí trong tay sẽ vượt qua hắn ta."

"Có đạo lý!" Đại Hắc Ngưu gật đầu.

"Có thể chặn giết kẻ gọi là sứ giả thần linh kia, cướp lấy món binh khí kia hay không?" Hổ Đông Bắc hỏi lại, đôi mắt to như chuông đồng phát sáng, nó cũng không phải người hiền lành gì.

"Đừng hành động thiếu suy nghĩ." Hoàng Ngưu suy đoán, món binh khí này có chút khó giải quyết, bên trong ngọn lửa màu đen kia có thể là Thái Âm Hỏa Tinh, uy lực vô song.

Phải biết là, hiện tại có sinh vật dù chỉ vận dụng một chút Thái Dương Hỏa Tinh cũng có thể làm bỏng sinh vật cấp Vương, mà Thái Âm Hỏa Tinh đối lập với nó tự nhiên cũng cực kỳ đáng sợ.

Hơn nữa, Hoàng Ngưu suy đoán cái tên gọi là thần linh kia chỉ là đệ tử tuổi trẻ của một đạo thống nào đó mà thôi, nó có lý do tin là vậy.

"Vừa rồi hư ảnh trên ngọn đèn bạc kia mặc trang phục cổ đại, rất giống một thanh niên phương đông." Sở Phong nói.

"Ta suy đoán, có khả năng hắn ta có liên quan đến thánh địa Thái Âm cổ, là đệ tử truyền nhân của bọn họ." ánh mắt Hoàng Ngưu thăm thẳm.

Mấy người họ vừa đi vừa nói, lại suy đoán ra rất nhiều thứ.

"Xem ra thế giới này sắp dậy sóng rồi, nếu như những Thần Tử truyền nhân của đạo thống kia đều tới, vậy thì phiền phức lớn rồi." Hổ Đông Bắc bó tay không biết làm sao.

Hắn cảm thấy những người kia tới quá sớm, bọn họ còn chưa chuẩn bị kỹ càng, đáng lẽ phải đứng sừng sững trên đỉnh cường giả thì mới càng tự tin để ứng phó tình thế hỗn loạn của thiên địa này.

Hoàng Ngưu lắc đầu, cũng không lo lắng cỡ nào, quan điểm của nó rất rõ ràng, những người này muốn bước qua đây cũng không phải dễ dàng như vậy, cần bỏ ra cái giá sinh tử mới được!

Cũng như gã đệ tử Thái Âm giáo kia thôi, hiện tại hắn ta cũng chỉ có thể trốn trong núi Hồng Hoang, không dám bước ra bước chân kia.

"Chinh phạt đại thế, Thần Tử, Thánh Tử, hoàng nữ cái gì đó thì cứ tới hết đi, Lão Hắc ta chấp hết, đàn ông thì trấn áp, đàn bà thì, hắc hắc, ha ha, Thần Nữ, Thánh Nữ phải giữ lại!" Đại Hắc Ngưu cười rất ngông cuồng.

Nói xong nó còn kề vai sát cánh với Sở Phong, hổ Đông Bắc, cùng cười ha hả không ngừng, chỉ để lại có một mình Hoàng Ngưu vẫn mang cơ thể trẻ con ở bên ngoài.

"Đừng dạy hư con nít." Chính là Sở Phong cũng nói như vậy.

Hoàng Ngưu trừng mắt, nhìn vào ba cái tên vô lương tâm này.

Sau đó, bọn họ đi thẳng một mạch hướng về Côn Lôn. Hoàng Ngưu không chờ đợi được mà muốn đi tìm Luyện Binh Thánh Thụ giúp nó rèn đúc, luyện ra một món binh khí, bởi vì nó đã cảm giác được áp lực.

"Nếu dùng Kim Cương Trác của Sở Phong tấ công bất ngờ thì có thể hủy đi ngọn đèn màu bạc kia, nhưng bản thân chúng ta nhất định phải tránh thoát Thái Dương Hỏa Tinh màu đen kia."

Trên đường đi, Hoàng Ngưu phân tích như thế.

Bọn họ đã bắt đầu kế hoạch "Săn thần", lấy tính cách của cái tên sứ giả thần linh kia mà nói, nói không chừng không bao lâu sau sẽ đối đầu với bọn họ, mà thần linh đứng phía sau gã ta có lẽ cũng sẽ xuất hiện.

Sau khi trở lại Côn Lôn, bọn Sở Phong nghe được một đại sự!

Khổng Tước Vương và Kim Ô Vương bị trọng thương rất nặng trên núi Himalaya, thiếu chút nữa đã ném cả cái mạng lại ở nơi đó.

"Làm sao có thể? !" Bọn Sở Phong không dám tin tưởng.

Lấy thực lực của hai người kia thì đuổi giết đại sư yoga cổ Phạm Lâm cũng sẽ không có khả năng xảy ra chuyện gì bất trắc mới đúng chứ.

"Không liên quan đến Phạm Lâm đã chết kia, bọn họ phát hiện ra một tòa cổ tháp trong núi Đại Tuyết, nó đã bị băng tuyết bao phủ trên mấy ngàn vạn năm, bọn họ dẫn theo rất nhiều Vương giả xông vào, kết quả thì trọng thương rời đi."

Dựa theo lời của những người tham dự, toà cổ tháp kia có lôi âm điếc tai, kinh khủng vô biên.

Hoàng Ngưu lập tức trợn tròn đôi mắt, lẩm bẩm nói: "Không thể nào? Đừng nói cho ta, thế giới này có phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm hoàn chỉnh đấy, đây chính là truyền thừa vô thượng đó!"

Rất nhanh, nó lại nghĩ tới ngọn đèn bạc kia, nói: "Thiên Lôi có thể dẫn ra Địa Hỏa, đây là một cơ duyên rất lớn đó!"

"Đi thôi, lát nữa chúng ta cùng chạy qua đi!" Hoàng Ngưu chưa từng kích động như vậy, nó nhảy lên thật cao.

"Không được, bọn người Khổng Tước Vương thiếu chút nữa đã chết ở nơi đó, hiện tại đi ngay không phải là muốn chết à?" Sở Phong giội nước lạnh vào nó.

"Không sao, có thể nghĩ cách khác!" Ánh mắt Hoàng Ngưu rất kiên nghị, có thể nói là trăm móng đang cào tim.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Sở Phong reo lên, là cha mẹ của hắn, vừa mới bắt máy thì đã nghe được tiếng rống của Vương Tịnh truyền đến: "Thằng nhãi thối tha, đại chiến cũng kết thúc rồi mà mày còn không trở về cho mẹ à!"

Sở Phong chột dạ, nhìn thoáng qua chung quanh, phát hiện tất cả mọi người đều nghe được, đang nhìn chòng chọc mà theo dõi hắn, hắn tranh thủ nhỏ giọng: "Mẹ, đừng gào mà."

"Cái gì mà đừng gào, lập tức, lập tức, tranh thủ mà chạy về cho mẹ ngay, mỗi ngày chém chém giết giết ở bên ngoài, vậy còn ra cái gì nữa hả, lần này ở nhà kết hôn cho mẹ đi rồi lại đi!" Vương Tịnh rất hung hãn mà gào, bởi vì lần này thực sự lo lắng đến phát bệnh, bà đã hạ quyết tâm, muốn thu xếp việc hôn nhân cho Sở Phong, sớm bồng cháu trai đi rồi tính tiếp.

Bình Luận (0)
Comment