Sở Phong nhìn thoáng qua chung quanh, phát hiện tất cả mọi người đang ngó chừng hắn, tên nào cũng run run khóe miệng, ánh mắt thì mơ màng, đây rõ ràng là đang cố nén cười!
Đám người của núi Côn Luân đúng là đang cố gắng kiềm nén, tạm thời không cười lên tiếng, đường đường là Sở Ma Vương, nhân vật hung ác đã từng đồ long dưới chân núi Côn Luân, bị mẹ hắn gầm loạn một trận mà lại không dám nổi cáu đáp trả lại câu nào.
Những người này nín cười là vì sợ sau khi Vương Tịnh nghe thấy thì ngại ngùng không tiếp tục răn dạy Sở Phong nữa, bọn họ còn muốn tiếp tục nghe đây này, đám người này rất vô lương tâm.
"Thằng nhãi thối tha, tại sao con không nói gì hả? Gia hạn cho con ba ngày, phải lập tức về nhà! Cái gì mà Sở Ma Vương, khó nghe muốn chết, khi còn bé con. . ." Vương Tịnh quở trách một trận, cuối cùng còn nhắc lên mấy chuyện xí hổ của Sở Phong khi hắn còn nhỏ vô tri.
Mặt Sở Phong tái hết cả đi, hắn tranh thủ thay đổi chủ đề, cũng quả quyết nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, hắn cũng không muốn đám người bên cạnh nghe được những "Chuyện cũ năm xưa" kia.
"Sở huynh đệ, khi còn bé ngươi thế nào? Ngay thời khắc mấu chốt sao lại cúp máy chứ, bọn ta cũng muốn nghe một chút, là nhảy lên trời lột cả mái nhà, hay là nhìn lén cô chị hàng xóm tắm rửa?"
Quả nhiên, đám người này đặc biệt hư hỏng, đang giương mắt nhìn trò cười của hắn.
"Sở huynh đệ, cha mẹ ngươi không phải ép ngươi về nhà kết hôn sao, cái này quá dễ luôn, con gái của bản vương dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành, ngươi thật sự có thể cân nhắc một chút."
Mã Vương thân cao một trượng, giống y như một gã khổng lồ, mà còn cố tình cạo cái đầu trọc bóng lưỡng láng o, mà cứ đứng đó nhắc đi nhắc lại câu chuyện xưa, gương mặt tràn đầy chờ mong.
Sở Phong thật sự muốn choáng váng đầu óc, cái đầu trọc to đùng như vậy, thân thể cao to như này, lường trước con gái của hắn ta cũng phải cao hơn hai năm thước? Hắn không rét mà run.
Đại Hắc Ngưu cũng tham gia náo nhiệt, chọt vào thắt lưng Sở Phong mà nói: "Huynh đệ, ngươi chưa từng nhìn thấy con gái của Mã Vương, quả thật là sắc đẹp vô song, bản vương cũng rung động lươn đó, cô bé được xưng tụng là một đóa hoa Tuyết Liên của Côn Luân, có thể nói là thanh cao thoát tục, chim sa cá lặn, phi thường xinh đẹp."
"Tránh qua một bên đi!" Sở Phong muốn nện cho nó một trận, đồng thời liếc xéo và oán thầm, ngươi là một con trâu, kết thân với lão Mã đương nhiên không tính là gì, cũng có thể coi là thân càng thêm thân.
Bên cạnh, Mã Vương sờ soạng cái đầu trọc một cái, sau đó đứng bật dậy, cả giận quát: "Lão Hắc, ngươi dám nhăm nhe vào con gái của ta à? Bản tọa liều mạng với ngươi, việc này không xong đâu!"
Cả đám người không biết nên khóc hay cười.
Bàn Vương mặc trên người bộ đồ cung đình, mái tóc xanh bóng loáng mềm mại, da như mỡ đông, nhọn thì cằm, đôi mắt to như nước trong veo, nói: "Sở tiểu đệ, cần gì phải bỏ gần tìm xa, ngươi thấy tỷ tỷ ta thế nào, ta về nhà với ngươi, ứng phó cha mẹ của ngươi cũng đã đủ rồi?"
Sở Phong không dám lên tiếng, nếu mang người này về nhà, cha mẹ của hắn hỏi là người nơi nào, cô ta há mồm ra là nói đến từ Bàn Tơ động, còn không dọa sợ hai cụ ở nhà sao? !
Nơi này không còn cách nào nán lại nữa, Sở Phong muốn lập tức chạy trốn.
Cuối cùng, rốt cục cũng nhắc lại chính sự lần nữa, Chư Vương của núi Côn Luân cũng muốn đến núi Himalaya, dù sao cũng không cách nơi này xa lắm, họ đều cảm thấy rất hứng thú với toà cổ tháp kia.
Nhất là sư phụ của Mã Vương, vị lão Lạt Ma sâu không lường được kia cũng động phàm tâm, ngày thường ông ta cứ như pho tượng im lặng ít nói trong miếu thờ, nhưng bây giờ lại lộ ra vẻ kích động.
Lúc này, lão Lạt Ma không ở nơi này, không tụ hợp cùng đám người, ngày thường ông ta cũng không thích những chuyện này.
"Sư phụ của ta đang thuần hóa con sư tử kia, muốn mang nó cùng đi đến đó. Nhưng ta luôn thấy hơi lo lắng, lão sư tử kia quá kinh khủng, sơ sót một cái là sẽ cắn trả lại ngay." Mã Vương nói ra.
Nhưng lão Lạt Ma lại nói với hắn ta rằng, không cần lo lắng.
Mấy ngày gần đây, mỗi ngày lão Lạt Ma đều tụng kinh cho con sư tử kia nghe, nghe nói là muốn độ hóa nó.
"Ngươi đừng mù quáng hành động, chờ lúc lão Lạt Ma khởi hành thì có thể đi theo nhìn một chút." Sở Phong nói với Hoàng Ngưu, từ đầu đến cuối hắn cứ thấy lo lắng, dù sao cả Khổng Tước Vương và Kim Ô Vương cũng chút nữa đã chết ở nơi đó.
"Yên tâm, ta sẽ không lỗ mãng." Hoàng Ngưu gật đầu, nó hóa thành hình dáng bé trai, cũng là trường hợp đặc biệt trong các Chư Vương, trông yếu đuối mà mỹ lệ đến lạ thường.
Sở Phong bồi hồi ở Côn Luân hai ngày liền, đều từng uống rượu với rất nhiều Yêu Vương, ai hắn cũng quen biết cả, bây giờ đám người kia thật giống các đại yêu trong truyền thuyết, đang gầm rú giữa rừng núi, ngự gió mà đi.
Mỗi một Yêu Vương đều chiếm cứ một đỉnh núi trên Côn Luân, dưới tay đều có một đám tiểu yêu, ngày thường mở tiệc chiêu đãi lẫn nhau, nâng ly cạn chén, quả nhiên là tiêu dao tự tại.
Sở Phong cực kỳ hâm mộ ganh tỵ, quyết định về sau không có việc gì thì cứ đến nơi này lăn lộn với bọn họ.
"Sao lại không thấy được Ngao Vương vậy?" Sở Phong hỏi.
"Bế quan ấy mà, hắn ta muốn kéo đứt sợi gông xiềng thứ bảy, nói nghe thì dễ, hiện giờ thiên địa mới vừa khôi phục, rất khó chống đỡ được sự tiến hóa của những người mạnh nhất." Có người thông báo lại.
Đồng thời, Sở Phong cũng biết được chuyện, Iaman quả nhiên đã từng tới Côn Luân, nhưng Ngao Vương lại không thèm phản ứng đến gã ta, chỉ nói chuyện trong chốc lát thì cho người đi tiễn khách.
Lúc Iaman rời đi, trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, gã ta cũng không tức giận, sau đó bắt đầu đi về phía đông, hiển nhiên còn muốn đi gặp Vương giả kéo đứt sáu gông xiềng khác.
"Cái tên này muốn gây sự!" Sở Phong nhíu mày.
Sinh vật cấp Vương trên núi Côn Luân đều rất khôn khéo, cũng cân nhắc ra manh mối.
"Nếu như hắn đều trò chuyện với tất cả các cao thủ tuyệt thế một phen, dù không ai chấp nhận yêu cầu của gã ta thì cũng sẽ mang đến hiệu quả đáng sợ, bởi vì thiên hạ đều biết rõ, phía sau gã ta có có một thần linh hư hư thực thực."
"Cho dù là các đại tài phiệt cũng sẽ phải kiêng kị, nếu như vậy thì dù có người phát hiện Schiele ở nơi nào, cũng không dám tuỳ tiện tiết lộ tin tức. Mà Schiele thân là cao thủ tuyệt thế, cho dù gã ta hiện thân bị người ta nhìn thấy, chỉ cần không ai đi thông báo cho cao thủ tuyệt thế thì gã cũng sẽ bình yên vô sự, những người khác không làm gì được gã cả."
Mọi người đều ý thức được, Iaman đang tạo dựng khí thế.
Có vài Vương giả trên núi Côn Luân cũng đang lo lắng thần linh sau lưng Iaman kia, không biết rốt cuộc hắn ta mạnh đến cỡ nào.
"Không cần để ý tới, chờ lúc thần linh gì kia đi ra, chúng ta cũng đã tiến hóa đến tầng cao hơn từ lâu rồi, kỳ thật hắn ta cũng không phải đáng sợ cỡ nào." Một vị Thú Vương già mở miệng.
Trước khi Sở Phong ra đi, Đại Hắc Ngưu vô cùng trịnh trọng mà nói với hắn một tin tức quan trọng.