Sở Phong đã trở lại thành phố Thuận Thiên, nhìn vào đường phố rộng rãi, từng tòa cao ốc ở nơi này. . . Lại hồi tưởng những chuyện đã trải qua mấy ngày này, hắn hơi mất tập trung, nghĩ đến đa số thời gian của mình đều dấn thân ngoài dã ngoại.
Dưới chân núi Côn Luân, hắn giết chết một con rồng toàn thân đỏ thẩm của phương Tây, trên núi Olympus lại chiến đấu với "Ô Kim Đằng Zeus ", việc này cứ y như một giấc mơ, rất không chân thực.
Trước mắt khí hồng trần cuồn cuộn dâng trào, tràn ngập khí tức của sinh hoạt, nhưng hắn hầu như luôn phải rời xa những thứ này, cứ như sinh hoạt trong ngọn núi Hồng Hoang của thời Viễn Cổ, cũng chiến đấu với các loại hung cầm mãnh thú.
Hắn lắc đầu, mỗi một lần trở về từ bên ngoài, hắn luôn có loại cảm giác cách biệt cả thời không, phán đoán xem bên nào mới càng chân thật hơn.
Khi Sở Phong về nhà, Vương Tĩnh, Sở Trí Viễn đúng lúc đã mở cửa, nhìn thấy hắn đầu tiên thì khẽ giật mình, sau đó mừng rỡ lên.
"Kêu con phải về trong vòng ba ngày, giờ này đã đi qua bao nhiêu ngày rồi?" Vương Tĩnh nhéo chặt lỗ tai của hắn, mang theo nụ cười, nhưng rất nhanh vành mắt lại đỏ lên.
"Mẹ, buông tay ra. Không phải con đã trở về rồi sao, nguyên liệu nấu ăn cấp Vương bên ngoài quá nhiều, con không nhịn được muốn ăn nhiều một chút, cho nên mới kéo dài thêm hai ngày thôi."
Sở Phong cố gắng lấy giọng điệu nhẹ nhàng mà nói ra, hắn biết mấy ngày này cha mẹ hắn cực kỳ sốt ruột, nhất là những ngày tháng nhận được tin tử nạn của hắn, cứ như đang trực tiếp đối diện với tận thế.
Gần đây, toàn bộ cuộc đại chiến trên núi Côn Luân đều được phát sóng trực tiếp, hai người khẳng định nhìn thấy cạnh tượng chiến đấu ác liệt giữa hắn và Xích Lân, làm sao có thể không hãi hùng khiếp vía, đây chính là con rồng trong truyền thuyết.
Nghĩ đến ngày thường hắn luôn gặp phải những chuyện tương tự như vậy, trong lòng hai người này tự nhiên sẽ không cách nào an bình, trong những ngày tháng hắn không có mặt ở đây khẳng định lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Sau đó không lâu, người một nhà liền vui mừng hớn hở đoàn tụ, sau khi Sở Phong trở về hai người triệt để an tâm, đều yên vui mà quên đi nổi lo sợ của mấy ngày này.
"Mẹ, con có mang đồ tốt về cho mẹ này, nhìn xem, vòng đeo xương rồng, đeo quanh năm thì giúp linh hoạt gân cốt lưu thông huyết mạch, kích thích tế bào tiếp tục sinh trưởng, thứ này giá trị ngàn vàng, vị trí con chọn là chỗ xương trán tinh hoa nhất, hiệu quả đặc biệt tuyệt vời đó."
Sở Phong lấy ra một chuỗi vòng đeo trắng óng ánh, cứ như là được phủ một lớp ngọc mỡ dê cực phẩm, mang theo ánh hào quang oánh nhuận, hơn nữa nó còn tràn ngập một sức sống ơ nồng đậm mà phơi phới.
"Tốt đến vậy sao?" Vương Tĩnh không quá tin tưởng.
"Yên tâm, hiệu quả còn tốt hơn con nói nữa đó, mẹ biết các gia quyến của những nhân vật quan trọng trong Bồ Đề Cơ Nhân, Sinh Vật Thiên Thần muốn loại vòng đeo này, sai người chào giá với phía Côn Luân cao đến cỡ nào không?"
"Bao nhiêu?"
"Ra giá đủ để mua được tận mấy căn nhà đấy."
"Vậy con tranh thủ mà bán vòng đeo này cho bọn họ đi!" Vương Tĩnh lập tức thúc giục.
"Nhưng mà đeo cái vòng tay này vào có thể mỹ dung đó, đeo quanh năm thì kích thích hoạt tính của tế bào tiếp tục sinh trưởng, giữ được thanh xuân cũng không có vấn đề gì."
Sau khi nghe Sở Phong nói như vậy, Vương Tĩnh quả quyết đeo vòng lên cổ tay của mình ngay, lấy giọng nói vô cùng kiên quyết và kiên định nói ra: "Cái vòng này, bọn họ khỏi phải nghĩ đến nữa!"
Sở Phong lập tức vui vẻ, sau đó hắn lại đưa cho Sở Trí Viễn hai khối chặn giấy đỏ rực mà óng ánh, cực kỳ thần bí mà nói: "Cha, đây là sừng rồng mài thành, ẩn chứa hoạt tính nồng đậm và dương cương chi khí, bình thường cha thích đọc sách, lấy thứ này làm cái chặn giấy đặt trong phòng sách, bảo đảm mỗi ngày cha tràn trề tinh lực, ngày nào cũng như thiếu niên nhiệt huyết mười tám tuổi!"
"Thằng nhãi ranh này, có thằng con nào nói chuyện với cha như con không hả?" Sở Trí Viễn cười trừng hắn, nhưng vẫn thật cẩn thận mà nhận lấy cái chặn giấy sừng rồng này.
Sở Phong cười hắc hắc nói: "Yên tâm, thứ này không sợ rơi võ, cứng rắn lắm, là bộ vị trân quý nhất trong sừng rồng, không có việc gì cha lấy nó làm búa xài cũng không thành vấn đề, cam đoan còn cứng hơn cả búa sắt đó!"
Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.
Lúc ăn cơm, Sở Trí Viễn thật vui vẻ, đặc biệt mà lấy ra một bình Mao Đài đã cất giữ khá lâu năm ra, bào Sở Phong uống chung với ông.
Vương Tĩnh nhìn thấy những thứ mà Sở Phong lấy ra từ trong cái bao to đùng, trong đó có một mớ thịt khô nhìn như đồ ăn, bà hỏi: "Đây là cái gì thế, sao mà đen sì vậy, có thể ăn không con?"
Sở Phong cười nói: "Đây là thịt rồng khô, còn có thịt lừa khô, đều là lấy chất thịt tươi non của sinh vật cấp Vương làm thành. Mẹ chưa nghe nói sao, trên trời thịt rồng, dưới đất thịt lừa, hiện tại hai thứ này đều gom đủ rồi. Nếu như không phải vì lo lắng thịt tươi dễ bị hư thì con nhất định sẽ khiêng về 180 cân, hiện tại chỉ có thể ăn thịt khô mà thôi."
Sau đó không lâu, Vương Tĩnh và Sở Trí Viễn liên tục tán thưởng, ăn quá ngon! Nhao nhao khích lệ, cũng không tiếp tục ghét bỏ bề ngoài của nó nữa.
Sở Phong nghiêm trọng hoài nghi, đặc điểm ham ăn hốt uống của mình chính là do bị dạng như bọn họ hun đúc ra!
Đều ăn sắp no nê, Vương Tĩnh như mới nhớ tới chuyện gì, nói: "Đây là thịt của sinh vật cấp Vương, cha mẹ có thể ăn không thế? !"
"Ăn được, đừng nghe lão già Lục Thông lừa đảo kia dối lừa, trước kia không để cho cha mẹ ăn máu thịt của Thương Lang Vương, thật ra là vì ông ta không nỡ, đều cầm đi đến phòng thí nghiệm nghiêm cứu rồi."
Sở Phong giải thích cho bọn họ nghe, sinh vật dù mạnh mẽ đến đâu thì sau khi bị đánh chết, năng lượng thần bí cũng sẽ dần tán biến mất, nói chung mớ máu thịt kia vẫn có thể được nấu chín, lại để lại cũng sẽ hư thối mà thôi.
Đương nhiên, loại thịt này quả thật có ẩn chứa vật chất cực kỳ hữu ích với thân thể loài người!
"Hơn nữa, thịt rồng này cũng đã qua xử lý, trước khi nấu chín thì đã được tụi con dùng năng lượng tinh lọc rồi." Sở Phong cười bổ sung.
"A, thật là tà dị, cha cảm giác trên thân cứ như dâng lên một dòng nước nóng, giống như có sức lực dùng mãi không hết, như vậy sẽ không bổ quá mức đó chứ? Bây giờ tinh lực của cha quá dồi dào." Sở Trí Viễn nói ra.
"Đúng là có hiệu quả, lát nữa tranh thủ đưa qua cho ông Lục Thông kia một chút đi, người này thật sự không tệ, mấy ngày nay lúc cob biến mất gần như ngày nào ông ta cũng có tới, đúng rồi, còn có tụi Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh nữa đấy con." Vương Tĩnh căn dặn.
"Yên tâm, sớm đã chuẩn bị cho bọn họ hết rồi mẹ." Sở Phong cười nói.
Ăn xong cơm tối, một nhà ba người vừa xem ti vi vừa nói chuyện phiếm, cuối cùng nói đến "Chính sự" .
"Lần này, tự ngươi không đi tìm bạn gái thì nhất định phải đi coi mắt, sớm lập gia đình ngay đi!" Vương Tĩnh nhắc tới chuyện này.
"Con còn nhỏ nà, mới hai mươi mấy tuổi, sẽ thành trò cười cho người ta." Sở Phong mặt dày mày dạng mà giả bộ nai tơ.