Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 392 - Chương 408: Tìm Yêu Tinh (2)

Thánh Khư Chương 408: Tìm yêu tinh (2)

"Còn nhỏ? Người cùng tuổi với cha mẹ bây đều được bồng cháu rồi kia kìa!" Vương Tĩnh lấy giọng điệu không được cãi lại mà áp chế Sở Phong.

"Đó là vì mẹ với cha kết hôn trễ sinh muộn, dẫn đến con ra đời cũng trễ hơn người ta, tại sao đến trường hợp của con lại phải kết hôn trước kia chứ." Sở Phong không hài lòng.

Sở Trí Viễn mở miệng, nói: "Chủ yếu là mẹ con đang sợ, nếu như từ nay về sau con không đi ra ngoài nữa, cứ ở lại thành phố này thì mẹ con chắc chắn sẽ không giục nữa, bây giờ nói không cho phép thì ngày nào đó con lại đi giết rồng, giết hổ, mẹ con có thể không lo lắng hãi hùng sao? Lỡ đâu con có bất trắc gì thì mẹ con phải biết tính sao đây, con phải hiểu nỗi khổ tâm trong lòng mẹ chứ."

Lần này, ông kiên quyết đứng về phe Vương Tĩnh.

Vương Tĩnh còn đang trừng Sở Phong, nói: "Thằng nhãi ranh bây càng ngày càng có bản lĩnh đúng không? Giết rồng thì thôi đi còn mang theo tên phóng viên gọi là Carter kia đi quay ký sự tiến công núi Olympus gì đó cho các người. Coi trời bằng vung như thế, qua mấy ngày có phải con còn muốn đi Đông Hải bắt Giao Long, đi Nam Thiên Môn bắt Thần Tiên hay không?"

Sở Phong chột dạ, hắn đúng là có hẹn trước với bọn Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu, lúc nào thời cơ phù hợp sẽ ra biển, đi tìm gốc Thần Thụ Phù Tang kia!

Hai người họ quở trách một trận, áp chế đến mức Sở Phong không còn cách nào đối phó.

Cuối cùng, hắn đứng dậy, nói: "Được, con đi hỏi thăm người ta trước, coi coi người ta có đồng ý hay không, thực sự không được thì lần này đi coi mắt vậy."

"Nhanh đi!" Hai người thúc giục.

Sở Phong đột nhiên cảm thấy, về đến nhà mặc dù bị "Quản chế", nhưng cũng rất ấm áp, cẩn thận suy nghĩ một hồi, những gia đình khác hẳn cũng tương tự như thế này thôi.

Chỉ là, hắn thường xuyên ẩn hiện ở mấy ngọn núi Côn Luân, núi Olympus trong núi Hồng Hoang, thường xuyên đại chiến, lòng cũng có chút cuồng dã, tạm thời thu lại không được mà thôi.

"Có một ngày nào đó, mình có thể rời khỏi thế giới này hay không?" Hắn lẩm bẩm tự hỏi trong gian phòng của mình, đây là vấn đề mà hắn luôn mãi suy nghĩ, có lẽ thời gian để hắn suy tính cũng không còn nhiều lắm.

Hắn biết được rất nhiều chuyện từ chỗ Hoàng Ngưu, mảnh đất này rất đặc thù, nhưng sau khi tìm được thời cơ thành thánh ở nơi này rồi thì cuối cùng Hoàng Ngưu cũng sẽ có ngày phải rời đi.

Dựa theo lời của Hoàng Ngưu, thế giới bên ngoài "Quá đặc sắc", đại thế chìm nổi, hoàng triều san sát, thánh địa thần bí, từng mảnh từng mảnh trời sao óng ánh giăng khắp mọi nơi, từ thế giới hùng vĩ này đến thế giới hùng vĩ khác, thiên kiêu tranh bá, Thần Nữ khoe sắc ở những nơi đó. . . Có quá nhiều chói lọi, có thể nói là đa màu đa sắc.

Sở Phong thừa nhận, chỉ vẻn vẹn nghe được vài điều nhỏ nhoi từ Hoàng Ngưu thôi mà hắn đã bị xao động đến mức tim đập thình thịch, ngoại vực chân chính, những thế giới vô tận kia, đến tột cùng sẽ đẹp đẽ kỳ lạ đến thế nào? Hắn rất muốn có một ngày sẽ tự mình đi ngắm nhìn một lần.

Tối thiểu nhất, lúc hắn uống say đã từng hứa với Hoàng Ngưu, nếu có một ngày Hoàng Ngưu rời đi, vào thời điểm thích hợp hắn cũng sẽ lần theo dấu chân của nó để đi tìm, mở mang kiến thức về đại thế giới cổ xưa mà huy hoàng siêu phàm kia.

Cho nên, hắn muốn làm hết sức mình giúp cha mẹ vui lòng vào thời gian này, làm tròn chữ hiếu, thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ.

Sở Phong nghĩ nghĩ, tìm kiếm danh bạ trong điện thoại di động, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cái tên Lâm Nặc Y, hắn sờ lên cằm, lẩm bẩm: "Cho dù da mặt mình dày như tường thành, nhưng gọi điện qua như thế này mà bị từ chối thì vẫn quá mất mặt."

Cuối cùng, hắn bấm số điện thoại của Lâm Nặc Y, nói cho cùng thì giữa hai người cũng từng có một đoạn thời gian qua lại không coi là cặp kè, cô là người hắn quen thuộc nhất, cũng tương đối có cảm giác.

Rất nhanh, Lâm Nặc Y đã bắt máy, hỏi có phải hắn đã về nhà rồi không.

Sở Phong báo lại, vừa ăn xong bữa cơm đoàn viên, hiện giờ đang bị hai vị đại năng vô thượng đè ép đây này, ngày mai muốn áp giãi hắn đi coi mắt, hiện tại xin cô tới giúp đỡ.

Lâm Nặc Y hơi khựng lại, sau đó thì cười nhạo Sở Phong, đường đường là Sở Ma Vương mà còn bị người ta ép xem mắt? Có thể lên tin trang đầu rồi đấy.

Sở Phong khẽ thở dài, đã sớm hết hi vọng với người "Bạn gái cũ" này, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói: "Cô không cân nhắc một chút sao, ngày mai tới giúp tôi đi, đối phó 'Đại nạn' này, đừng cười trên nỗi đau của người khác có được không?"

Lâm Nặc Y lắc đầu, bảo là cô không tới thành phố Thuận Thiên được.

"Nếu cô thật sự không đến, vậy tôi cũng chỉ có thể thuận theo thiên ý mà gánh chịu tai họa, ngày mai đi coi mắt thôi." Sở Phong lên tiếng.

"Nếu có thể tìm được một cô gái anh thích, sớm kết hôn thì sớm tìm được hạnh phúc." Cuối cùng, Lâm Nặc Y không cười nữa, chỉ bình tĩnh mà nghiêm túc nói ra.

"Được thôi." Sở Phong cúp máy.

Sau đó hắn chạy đến phòng khách, phóng khoáng mở miệng mà nói: "Mẹ, ngày mai đi coi mắt!"

"Con trai, nghĩ thông suốt rồi à? Yên tâm, mẹ cũng không ép buộc con, chỉ gặp mặt tìm hiểu trước mà thôi, chậm rãi tìm một người thích hợp, chuyện thế này không vội vàng được." Bây giờ lại đổi thành Vương Tĩnh cảm thấy ái ngại.

"Không có gì, nói không chừng vừa thấy đã yêu rồi sao, lỡ đâu gặp được một yêu tinh nghiêng nước nghiêng thành, vậy cứ để cô ấy thu phục con đi!" Sở Phong nói.

"Thằng nhãi nhà con, từ nhỏ đến lớn không lúc nào đàng hoàng cả!" Vương Tĩnh trừng hắn, nói: "Mấu chốt là xem bụng dạ có được hay không, tuyệt đối không thể nhìn bề ngoài."

"Đó là tất nhiên, khẳng định phải tìm một yêu tinh bụng dạ hiền lành chứ!"

Một buổi sáng sớm, Sở Phong thức dậy, theo thói quen thường ngày, hắn đón ánh mắt mặt trời đỏ rực mà vận chuyển phương pháp hô hấp. Việc này đã trở thành bài tập bắt buộc của hắn.

Sau đó không lâu, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân hiện lên rất nhiều đường vân thần bí, màu sắc như một vầng mặt trời đỏ, ánh vàng rực rỡ, đồng thời nóng hừng hực, khiến cho Sở Phong thoải mái muốn rên rỉ.

Sau đó không lâu, hắn lại vận dụng phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm, động tĩnh có chút lớn, nhục thân như sấm, phát ra tiếng ầm ầm, huyết nhục cộng hưởng, nở rộ ra ánh sáng chói mắt.

"Không biết bên trong cổ tháp Himalaya có bản hoàn chỉnh của phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm hay không." Sở Phong suy nghĩ.

Hắn nhanh chóng kết thúc bài tập buổi sáng.

Bây giờ, hắn đã đủ mạnh mẽ, trừ đám người lão Lạt Ma, Ngao Vương ra thì những sinh linh đột phá sáu đạo gông xiềng khác hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn!

Trong tay nắm giữ phương pháp hô hấp thần bí, có chỗ tốt rất lớn đối với quá trình tiến hóa thể chất của hắn!

Sau khi ăn điểm tâm xong, Sở Phong phát hiện Vương Tĩnh đã bắt đầu sắp xếp chuyện xem mắt, hắn lập tức thấy nhức đầu, nhanh chóng đứng dậy chạy tới Ngọc Hư Cung.

"Sau khi gặp được ông Lục thì mau về nhà, chớ làm trễ nãi chính sự!" Vương Tĩnh nhắc nhở.

Bên trong Ngọc Hư Cung, khi những người trong đó nhìn thấy Sở Phong đến, ánh mắt từng người nóng như lửa, giống như là nhìn thấy quốc bảo vừa đào được, tất cả đều xông tới.

"Sở thần, rất lâu không thấy, rốt cục ngươi đã trở về, ngươi cũng không biết những ngày này chúng ta vẫn luôn nhắc tới ngươi, đặc biệt là thông qua trực tiếp nhìn thấy ngươi đồ long ở dưới chân núi Côn Luân, tất cả đều rất kích động!"

"Sở thần, có người nói người làm ra bảng xếp hạng mỹ thuật chính là ngươi, thật hay giả?”

Bình Luận (0)
Comment