Sau đó, Sở Phong và Hùng Khôn, Hồ Sinh ngồi cùng một chỗ khiến cho bọn họ có chút khẩn trương. Nhưng một lúc sau, bọn họ cũng dần dần buông lỏng.
Sở Phong biết được một số chuyện từ bọn họ, ngay ở buổi chiều hôm nay thì phương đông lại có một vài danh sơn có chủ nhân, bị tấn công.
Cái này khiến trong lòng của hắn khẽ động, thiên địa lại sắp kịch biến. Thay vì chạy tới núi Côn Luân chia sẻ cơ duyên với vô số vương giả thì chi bằng tự mình đánh hạ một ngọn thần sơn giàu có nổi danh!
Nhưng mà, hắn biết những chỗ đó có gì đó quái lạ, nếu không thì đã sớm bị người công chiếm.
"Lôi kéo Bất Tử Phượng Vương cùng đi tấn công núi, trở thành chủ nhân của một ngọn Thần Sơn? !" Hắn đang suy nghĩ.
Hắn ngơ ngẩn xuất thần, kết quả thời gian trôi qua rất nhanh, hội ra mắt cũng sắp kết thúc.
Lúc này, Khương Lạc Thần lại đến, thương lượng chuyện hợp tác với hắn.
Sở Phong trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
"Đi thôi." Bất Tử Phượng Vương tới, cô ta tháo mặt nạ ném xuống đất, nhìn Sở Phong thúc giục hắn rời đi, muốn nói chuyện.
Tình huống này khiến cho mọi người kinh hô, dựa theo quy tắc của hội ra mắt thì trừ phi đặc biệt có cảm giác, vừa thấy đã yêu nếu không bình thường là sẽ không tháo mặt nạ xuống.
"Thế mà nữ vương váy đen lại chủ động tháo mặt nạ, cái này. . ."
"Người đàn ông kia là ai?"
Rất nhanh, tiếng bàn luận của mọi người bị đè thấp xuống. Bởi vì hình dáng của Bất Tử Phượng Vương cũng quá mức xinh đẹp khiến cho rất nhiều người đều cảm thấy kinh diễm, kinh ngạc nhìn dung mạo hoàn mỹ của cô ta.
Sở Phong đứng dậy, đi ra ngoài với Bất Tử Phượng Vương.
Khương Lạc Thần ngẩn người, cô gái váy đen đó là ai? Khí tràng quá mạnh mẽ, khiến cho cô ta đều có cảm giác áp bách. Cô gái thần bí đó không chỉ cực kỳ lãnh diễm, mà còn giống như là một... cường giả vương cấp!
"Lạc Thần, sao tớ lại có cảm giác cô gái đó nửa đường cướp chiến lợi phẩm của cậu?” Hạ Thiên Ngữ lại gần, thần bí hề hề nói.
"Nói cái gì đó." Khương Lạc Thần bóp vòng eo của cô ta.
Bên ngoài, mẹ của Sở Phong - Vương Tĩnh chờ đợi đã lâu, nhìn thấy con của mình dẫn một cô gái váy đen cực kỳ đẹp đẽ đi ra thì rất kinh ngạc.
"Tên tiểu tử thúi này rất được việc!" Bà ấy cao hứng không ngậm miệng được.
Bất Tử Phượng Vương, thân cao 1m75, một bộ váy đen càng tôn thêm vẻ ngạo mạn cho vóc dáng cao gầy. Da cô trắng nõn, tựa như băng sơn tuyết liên lạnh lùng trong trẻo
Vương Tĩnh đứng cách đó không xa, trông thấy dung mạo không còn gì để bắt bẻ của "con dâu hờ", đáy lòng tràn đầy sung sướng!
Khi Sở Phong nhìn khóe mắt đuôi mày của bà đều mang ý cười, lập tức biết rõ chuyện gì đang xảy ra, cơ thể hắn lập tức cứng đờ, trong lòng bồn chồn, nên giới thiệu như nào bây giờ?
Đây là một vị cường giả tuyệt thế đột phá sáu đạo gông xiềng, nếu như thật sự giõng dạc nói cho Vương Tĩnh đây chính là "thành quả" tối nay, bà chắc chắn sẽ rất vui. Nhưng Bất Tử Phượng Vương phải làm sao? Một câu nói vớ vẩn sẽ trực tiếp dẫn đến một bạt tay đánh sập tòa cao ốc.
"Mẹ!"
Thấy Vương Tĩnh đi tới, Sở Phong vội vã lên đón, tránh để mẹ hỏi những câu khiến hắn hết hồn hết vía, chiếm quyền chủ động trước vẫn tốt hơn.
Có điều, hắn vẫn đánh giá thấp nhiệt tình của Vương Tĩnh. Bà trực tiếp vòng qua hắn, đi thẳng đến bên cạnh Bất Tử Phượng Vương, không ngừng khen ngợi, nói cô thực sự quá xinh đẹp, cứ như mỹ nhân từ trong tranh bước ra.
Vương Tĩnh hoàn toàn bỏ qua Sở Phong, rất có tinh thần khen Bất Tử Phượng Vương, mới gặp mặt nhưng đã thân thiết bởi vì càng ngắm càng thỏa mãn.
Sở Phong rất muốn gọi: Mẹ thân yêu của con, đừng lôi kéo làm quen nữa. Thật sự có cô con dâu như vậy, về sau mẹ chịu không nổi đâu, tùy tiện một cước là có thể đạp đổ cả ngọn núi!
Ngoài dự đoán của hắn, Bất Tử Phượng Vương mặc dù lãnh diễm nhưng lại không kiêu căng. Nghe lời khen ngợi từ người khác, cô lại còn lộ ra nụ cười, tựa như băng tuyết đang tan.
"Bác cũng rất trẻ đẹp."
Vương Tĩnh nghe giọng điệu như thế, giống như ăn được nhân sâm, thể xác và tinh thần đều thoải mái. Cực kì thỏa mãn đối với người "con dâu hờ" này.
Sở Phong vội vàng tiến lên trước, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mới quen thôi mà, mẹ đừng nhiệt tình quá lại dọa người ta, về nhà trước đã!"
Thật ra Sở Phong sợ Vương Tĩnh bị Bất Tử Phượng Vương dọa. Nhỡ người đứng đằng sau lộ ra năng lượng khí cơ của cường giả tuyệt thế, hoặc là mắt phượng tỏa ra thần mang, lúc đó cực kì khủng bố.
"Được, mấy người trẻ tuổi các con nói chuyện tiếp, mẹ về trước." Vương Tĩnh đi, Sở Phong cuối cùng cũng thở ra một hơi dài.
Lúc này, Hùng Khôn, Hồ Sinh vừa vặn đi tới, liếc mắt đã bị Sở Phong nhìn thấy, trực tiếp túm lại, bảo bọn chúng sắp xếp cho chỗ yên tĩnh để có thể uống trà trò chuyện.
Vài tên ngoại tộc vội vàng gật đầu, này là chuyện nhỏ, đương nhiên sẽ không để Sở Phong đợi lâu.
Lư Thi Vận cùng anh trai đúng lúc trông thấy màn này, Bạch Hổ liền khó chịu. Tên nhóc này không lâu trước đấy còn cùng em gái hắn ta nói chuyện thân mật, chớp mắt đã dụ dỗ nữ vương quần đen, hắn ta phải đi qua dạy dỗ cái tên lăng nhăng này.
"Anh, anh định tìm người ta bàn chuyện nhân sinh lý tưởng đấy à? Em nói cho anh biết, tuyệt đối đừng có chủ động dâng mình lên chịu đòn." Lư Thi Vận liếc mắt nhìn anh trai mà nói.
"Chỉ bằng hắn?" Bạch Hổ khinh thường.
"Hắn là Sở Phong." Lư Thi Vận nói bằng giọng nhẹ tênh.
"Hả?" Bạch Hổ đờ ra, cơ thể cứng ngắc đứng im tại chỗ.
Hạ Thiên Ngữ và Khương Lạc Thần cũng rời khỏi cao ốc Ma Vân.
"Lạc Thần, dựa vào dung mạo với mị lực của cậu tại sao lại có thể thỏa hiệp nhận thua? Nữ vương váy đen có gì đặc biệt hơn người, đã thích làm trà xanh thì cậu nên tiến lên nghênh chiến!"
"Hạ Thiên Ngữ, cậu cố tình chọc tức tớ đấy à?" Tư thái của Khương Lạc Thần hoàn hảo, rất ưu nhã, nhưng bây giờ lại muốn dùng vũ lực với chị em tốt, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra tia chết chóc.
Đồng thời cô cũng đang tìm vị dì bé đã bán cô đi.
...
Quán trà Uyên Minh, nội thất trang hoàng cổ kính. Từ bàn, cửa sổ rồi đến vách ngăn đều mang phong cách phục cổ. Nơi đây vô cùng yên tĩnh và tao nhã.
Sở Phong với Bất Tử Phượng Vương ngồi đối diện nhau, một cô gái xinh đẹp với tay nghệ trà đạo tinh xảo, động tác pha trà thành thạo ưu mỹ khiến người xem cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
"Ta không nhớ những chuyện đã qua." Bất Tử Phượng Vương thản nhiên nói ra tình huống của mình.
Cô quả thực mất trí nhớ, cũng không biết làm sao đến được phương Đông, hôn mê ở vùng núi, được một nữ dị nhân cứu đưa tới Thuận Thiên.
Tài lực của nữ dị nhân rất hùng hậu, là người tổ chức hội xem mắt lần này, đồng thời tự tiến hành chuyện làm ăn của mình. Cũng vì thế Bất Tử Phượng Vương đăng kí, muốn làm phong phú thêm đời sống đơn điệu của cô.
Năng lực của Bất Tử Phượng Vương không mất đi, vẫn mạnh mẽ như trước, chỉ là tạm thời xuất hiện triệu chứng mất trí nhớ, không biết là do bị đánh vào trong trận đại chiến hay lúc niết bàn xảy ra vấn đề.
"Tất cả chuyện trong quá khứ đều quên mất?"
"Chỉ có một chút kí ức mơ hồ, tôi hình như sống trong miệng một ngọn núi lửa, nham thạch màu đỏ nóng chảy cuồn cuộn..." Bất Tử Phượng Vương rơi vào trầm tư.