"Bích thủy đan hà cứ hổ long, động thiên phúc địa ẩn tiên đình. Đạo lăng tung sử thần hành viễn, nhưng nhượng yêu ma cụ sính hung."
(Nước biếc mây hồng, rồng, hổ chiếm. Danh lam thắng cảnh ẩn trong tiên đình. Cho dù thần tiên ở xa cũng vẫn khiến yêu ma sợ hãi.)
Người xưa đã miêu tả núi Long Hổ như vậy. Nó là một trong những tổ đình của Đạo giáo, địa vị cao quý, cũng được tôn là trung tâm của Đạo giáo.
Sở Phong đương nhiên rất muốn leo lên một trong những tổ đình của Đạo giáo. Sau khi thiên địa dị biến, nhất định trời long đất lở, xảy ra biến hóa lớn từ trước tới giờ!
Điều này sao có thể không hấp dẫn ánh mắt hắn?
Thân là một trong những nơi khởi nguồn của Đạo giáo, thiên nhiên chắc chắn không gì sánh được. Nơi đó ngưng tụ những gì tuyệt vời nhất của đất trời, dựa theo suy đoán của một số đại thế lực thì trông thấy nó cũng không khác nào nhìn thấy Nam Thiên Môn.
Cho nên các phe đều từng tử chiến, muốn đánh hạ ngọn núi tiên này.
Từ xưa đến nay, rất nhiều truyền thuyết thần thoại liên quan đến Đạo gia, mà nơi đây còn là một trong những vùng đất cổ nguyên sơ của Đạo gia, đương nhiên sẽ bị chú ý.
Bởi vì những thần thoại và cả những câu chuyện kể của các vị tiên đạo về nó cứ không ngừng.
Ánh mắt Sở Phong nóng bỏng, nhìn xa về phía Nam, rất muốn chiếm lấy ngọn núi tiên cổ xưa này.
Hắn muốn biết các thế lực lớn như Bồ Đề Cơ Nhân, viện nghiên cứu Tiên Tần, Liên Minh Thông Cổ vì sao lại thất bại tan tác mà quay về, nơi đó rốt cuộc nguy hiểm đến mức nào.
Đáng tiếc, Hùng Khôn, Hồ Sinh cũng không biết rõ. Trong đây còn dính dáng đến mặt mũi các đại tài phiệt và các bên thế lực, bọn họ sẽ không dễ dàng để lộ ra ngoài.
"Ông chú của ta, ngươi thật sự định tấn công ngọn núi này?" Ánh nhìn Hùng Khôn sốt ruột, rất tự giác gọi Sở Phong là ông chú, xếp ngang hàng với ông của hắn ta.
Liên tiếp mấy lần bị trừng trị, hắn ta hoàn toàn không dám nổi cáu. Hơn nữa lúc này trong đầu hắn ta đang có rất nhiều suy nghĩ, nếu Sở Ma Vương lợi hại như thế, đi theo sau hắn nói không chừng có thể được thơm lây.
Mấy người Hồ Sinh cũng trở nên kích động, bọn họ cũng hướng tới núi Long Hổ. Nếu có thể đi theo Sở Phong giết lên đó, dù chỉ được phân chút nước canh cũng đủ để chúng có lợi cả đời.
Bọn họ đều biết, núi Long Hổ vì là tổ đình Đạo giáo, trong truyền thuyết thần thoại có địa vị cực cao!
"Trước đấy từ sớm đã chết hơn mười vị thú vương, hiện tại càng nhiều, có người nói máu Vương đã nhuộm đỏ cả chân núi."
"Nếu như muốn hiểu rõ có thể đến một nơi, chỗ đó có các loại tin tức mới nhất."
Lúc đám người Hùng Khôn, Hồ Sinh, Lục Tinh đối mặt với Sở Phong, chúng không hề căng thẳng mà mang theo vẻ khao khát, đem hết tất cả các khả năng chúng biết để nói cho hắn nghe.
"Chỗ nào?" Sở Phong hỏi.
"Nguyên Cổ." Hồ Sinh cho hay.
"Đấy là chỗ nào?" Sở Phong nghi ngờ, từ trước đến giờ chưa từng nghe qua.
Hồ Sinh đáp, Nguyên Cổ là một câu lạc bộ. Không giống những câu lạc bộ khác, nơi đây được các đại tài phiệt chung nhau bỏ vốn, lên kế hoạch xây dựng mà thành. Bình thường tiếp đón đều là người tiến hóa, người thường không được vào.
Cấp cao như Liên Minh Thông Cổ, viện nghiên cứu Tiên Tần, Bồ Đề Cơ Nhân tới Thuận Thiên đều ở chỗ đó. Mà nhóm Thú Vương, Cầm Vương nếu có tạt qua cũng sẽ chọn nơi đó đầu tiên.
"Ngày thường chỗ này vẫn hay có mấy buổi tụ họp, tin tức mới nhất đều từ đó truyền ra." Hùng Khôn nói.
"Đi!"
Sở Phong đứng dậy, để bọn họ dẫn đường, muốn đi xem thử.
Nguyên Cổ, nhìn từ bên ngoài thì rất lớn, giống như một tòa cung điện thời cổ. Nơi tấc đất tấc vàng như Thuận Thiên mà xây dựng được kiến trúc như vậy, chỉ có thể nói tài lực người đứng sau quá hùng hậu.
Bên cửa có hai con kỳ lân bằng ngọc trông rất sống động, trưng bày ở chỗ này nhìn rất khí thế.
Phía trên cửa chính có một tấm biển bằng đồng, đề hai chữ Nguyên Cổ.
Hiển nhiên, bọn Hùng Khôn và Hồ Sinh là khách quen của nơi này, quen đường quen lối.
Chỗ này thật sự rộng, bên trong có sân nhỏ vắng vẻ, cũng có khu vực giao lưu công cộng cho dị nhân dị thú các loại, cách đó không xa là một không gian ồn ào.
Sở Phong kinh ngạc, tựa như tiến vào đất nước của yêu quái. Nơi đây có dị thú biến hình không hoàn toàn, ví dụ như phía sau còn cánh dài, trên đầu đội cả sừng...
Về phần dị nhân thì càng nhiều hơn.
Cả không gian đều náo nhiệt, nơi đây không có người thường, toàn bộ là người tiến hóa. Không ít chỗ đang cãi nhau, mùi rượu xộc vào mũi.
Hồ Sinh đã đặt phòng từ sớm, Sở Phong sau khi đi vào mới phát hiện, đây quả thực là một tòa cung điện vĩ đại, rường cột chạm trổ, nguy nga lộng lẫy, phóng khoáng mà thoải mái.
"Ông chú, đây là thần cung của câu lạc bộ Nguyên Cổ, một trong những căn phòng tốt nhất, người khác đặt không nổi đâu." Hùng Khôn dương dương tự đắc, ở đó khoe thành tích.
Mấy người bọn họ thường tới, cho nên mới có những ưu đãi nhất định.
"Tốt, các ngươi dùng hết khả năng đi tìm hiểu tin tức, nghe ngóng cho đầy đủ, ta đợi các ngươi." Sở Phong không muốn xuất đầu lộ diện nên mọi thứ đều do bọn họ hành động.
"Được, ông chú xin chờ một lát, cứ ở đây chậm rãi uống rượu thưởng trà, còn lại cứ giao cho bọn ta." Hùng Khôn lập tức tích cực lên.
Bởi vì không lâu trước đấy hắn ta đứng ở xa núi Côn Luân, nói chuyện cùng Hắc Hùng Vương. Nói thật hết những trải nghiệm mấy ngày qua, đầu tiên là bị ông nội giận dữ mắng cho, bảo hắn ta đừng có đi tìm chết. Sau đó lại một hai nhắc nhở, đi theo sau Sở Ma Vương nhất định có thể kiếm chỗ tốt.
Mấy người Hồ Sinh, Lục Tinh cũng không kém, đều báo cáo với các trưởng bối trong tộc, biết Sở Ma Vương có khi muốn đánh núi Long Hổ, mấy vương giả trong tộc đều khiếp sợ, nhắc nhở bọn họ ôm chặt đùi, theo ở phía sau.
Các tộc đều dự cảm sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn, Sở Ma Vương liên thủ với Bất Tử Phượng Vương, năng lượng thật sự quá lớn!
Sở Phong ở chỗ này đợi, cảm thấy bầu không khí khá ổn. Một cái bếp lò nhỏ đang đun nóng một bầu rượu, tràn ngập hương thơm nồng nàn, toàn bộ bài trí đều mang phong cách cổ.
Hắn rót một chén rượu, rượu chuyển màu hổ phách, khi nhấp vào miệng thì mang đậm mùi hương tinh khiết.
"Đám ngoại tộc này thật là biết hưởng thụ."
Hắn nghĩ tới lúc mình đang ở phương Tây đại chiến, đám người này mỗi ngày đều uống rượu mua vui, tham gia hội xem mắt này nọ, đúng là ung dung thoải mái.
Sở Phong bỗng hoài nghi mình có bị ngốc hay không, cả ngày lui tới chỗ hồng hoang núi lớn, nào có như đám người kia phóng khoáng vui vẻ sống qua ngày.
Có điều hắn lập tức lắc đầu, thiên địa lại sắp xảy ra dị biến, nếu không chuẩn bị sớm, đến lúc tình cảnh tệ đi, ai có thể quật khởi thì người đó mới sống tốt được.
Có thể tưởng tượng ra, sau khi thiên địa có thay đổi lớn, một nhóm cường giả mới quật khởi, đương nhiên muốn làm cho thật tàn khốc, giết chóc đổ máu. Theo không kịp bước chân của vương giả, ắt sẽ bị loại bỏ.
"Thu dọn sạch sẽ, lát nữa có vương giả giá lâm, không thể xuất hiện chỗ sơ suất."