Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 406 - Chương 422: Tránh Không Được Thì Ăn Sạch (1)

Thánh Khư Chương 422: Tránh không được thì ăn sạch (1)

Mấy ngày này, hắn liên tục giết sinh vật cấp Vương, mạnh như Xích Lân, Hoàng Kim Sư Tử đều lần lượt nằm xuống. Đến cả thành phố Vatican cũng bị san thành đất bằng, dọa sợ chư vương.

Hắn mới Tây chinh trở về, trên người mang uy danh hiển hách, hai kẻ kia nói chế nhạo là chế nhạo?

Lúc này bọn Hùng Khôn, Hồ Sinh trở về, vừa định nói chuyện đã bị Sở Phong ngăn cản.

"Nực cười, Sở Phong dám khinh thường chúng ta, thật sự coi mình là cường giả tuyệt thế chắc? Thật ra hắn là thứ gì chứ? Sớm muộn cũng sẽ bị giáo huấn, bất ngờ gặp tai họa!" Bên trong cung điện sát vách, Tề Đằng thoải mái nói.

Mã Khoát cũng gật đầu: "Mong đợi Bạch Long huynh xuất thủ, trấn áp Sở Ma Vương. Ta rất muốn nhìn biểu tình uất nghẹn và sự căm phẫn sau khi thua cuộc của hắn, ha ha... thật sự coi mình là vô địch hay sao?!"

Hai người cười sung sướng, không kiêng nể gì cả.

Hạ Lan mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn về phía hai người: "Các ngươi nghĩ nhiều rồi, đại ca Bạch Long của ta nếu xuất thủ, hắn làm gì còn cơ hội sống sót, trực tiếp làm thịt! Ồ, nói sai rồi, là trong trận quyết đấu công bằng không cẩn thận lỡ tay giết mất hắn."

Tề Đằng, Mã Khoát nghe vậy cười to, lại mời Hạ Lan uống rượu.

Bên trong căn phòng cách vách, nhĩ lực mấy người Hùng Khôn, Hồ Sinh kém xa Sở Phong nhạy bén nhưng vẫn mơ hồ nghe được một ít, sắc mặt cũng thay đổi hoàn toàn.

"Đi, đi xem xem." Sở Phong đứng dậy.

Đám người Hùng Khôn, Hồ Sinh, Lục Tinh đều rùng mình một cái. Bọn họ hiểu rõ tính cách của vị này, đến cả tòa thánh còn không sợ, Tây chinh cũng đã tham gia.

Liên minh phương Tây mạnh mẽ đến thế cũng chẳng kiêng dè, chưa nói đến thứ khác?

Hùng Khôn đập lên vòng đồng trên cánh cửa, lập tức dẫn đến tiếng bất mãn bên trong. Mã Khoát và Tề Đằng đã phân phó, bọn họ không gọi thì đừng tới quấy rầy.

"Chẳng lẽ là đại ca của ta đến?" Tề Đằng hoài nghi, không dám tiếp tục oán giận.

Song, khi gã đích thân đến mở cửa, sau đó phát hiện một thanh niên cao lớn vạm vỡ, nhất thời giận tái mặt, nói: "Ngươi là ai? Không phép tắc gì hết, quấy nhiễu người khác vui vẻ!"

Hùng Khôn trợn mắt, hắn ta không sợ, bỏ qua Tề Đằng, đẩy gã sang một bên, cất bước đi vào trong.

"To gan!" Mã Khoát quát lớn, gã ta đi tới, căm tức nhìn Hùng Khôn.

Nhưng rồi gã ta phát hiện Tề Đằng không ổn, bị người đẩy ra sau, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không dám quát lớn, cơ thể gần như cứng ngắc đừng đờ nơi đó.

Lập tức trong đầu Mã Khoát vang ầm một tiếng, gã ta cũng chết trân tại chỗ, bởi vì gã trông thấy Sở Phong ngoài cửa, chớp mắt toàn bộ huyết sắc trên mặt rút sạch.

"Sở...Phong?!" Lúc này Tề Đằng chật vật mở miệng, cơ thể lui về sau, con ngươi co rút, lộ ra vẻ sợ hãi.

Mã Khoát cũng vậy, bước lùi về sau.

Da đầu hai người tê rần, lưng bốc lên một luồng khí lạnh, cơ thể căng thẳng, làm sao cũng không ngờ rằng người vừa rồi được nhắc tới thế mà lại xuất hiện ở chỗ này.

Hùng Khôn, Hồ Sinh mời Sở Phong vào, bọn họ cười lạnh, nhìn về phía Tề Đằng, Mã Khoát. Hai tên này lá gan không khỏi to quá mức, dám nói xấu sau lưng Sở Ma Vương?

Sở Phong cất bước tiến lên, sắc mặt hờ hững.

"Sở huynh, không biết ngươi đại giá quang lâm, không tiếp đón được từ xa!" Tề Đằng gắng sức áp chế ý cười, thân thể cứng ngắc, miễn cưỡng đi nửa bước về phía trước nghênh tiếp.

Bốp!

Sở Phong giơ tay lên, một cái tát giáng lên mặt gã. Tề Đằng kêu thảm thiết, sau khi va chạm với sức mạnh không lồ thì trong miệng đều là máu, cả cơ thể bay ngang ra ngoài. Cả quá trình này, răng trong miệng rơi ra ngoài hơn nửa, cả người đập vào vách tường phía sau.

"Sở huynh, ngươi ý là?" Sắc mặt Mã Khoát trắng bệch, trong lòng cực kì sợ hãi.

Bốp!

Giây tiếp theo, khuôn mặt gã ta gần như nổ tung, cả miệng đỏ tươi, máu loãng lẫn vào răng rơi xuống, mà cả người cũng bay ra đập lên vách tường.

Hai kẻ này kêu lên thảm thiết, lăn lộn trên đất, bởi vì không chỉ hàm răng bị rụng mà toàn bộ xương cằm đều nứt rồi gãy hết. Đau đớn cỡ này khó có thể chịu được.

"Bằng vào các ngươi cũng dám nói xấu sau lưng ta, người lớn nhà các ngươi không dạy sao?" Sở Phong cúi đầu, mắt nhìn xuống bọn họ, bình tĩnh nói.

Hai kẻ trên mặt đất đồng thời xấu hổ, nhưng lại càng sợ hãi. Đối với Sở Ma Vương này, có mấy người không kiêng nể?

Nếu như biết hắn đang ở gần đây, bọn chúng tuyệt đối không dám loạn ngôn chế giễu.

Có điều trong lòng chúng vừa sợ vừa giận, điệu bộ của Sở Phong thế này căn bản không để bọn họ vào mắt, nói thẳng ra người lớn trong nhà không dạy dỗ hai người tử tế.

"Đừng nói các ngươi, ngay cả quản lí cấp Vương của viện nghiên cứu Tiên Tần đến, hắn ta cũng không dám càn rỡ trước mặt ta!" Sở Phong lạnh lùng nói.

Mã Khoát và Tề Đằng đồng thời như bị dội cho gáo nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân. Bọn họ nghĩ đến chiến tích của Sở Phong, hủy cả tòa thánh ở Thần thành, ăn tươi rồng phương Tây, toàn diện đều là thế lực cao cấp nhất, quả thực không sợ viện nghiên cứu Tiên Tần!

Trong lòng bọn chúng phát sầu, vô cùng sợ sệt, cũng tự cảm thấy quá xui xẻo, thế mà bị bắt tại trận.

"Hai con kiến hôi mà cũng dám ở sau lưng bôi nhọ với tính toán ông chú nhà ta, nực cười, không biết trời cao đất dày!" Hùng Khôn mở miệng.

"Tự mình làm bậy, không thể sống!" Hồ Sinh lắc đầu, đôi mắt hẹp dài lộ ra tinh quang. Hắn ta với Hùng Khôn cùng đi về phía trước, mạnh mẽ giẫm đạp một trận.

Răng rắc!

Âm thanh xương gãy vang lên, kèm theo tiếng hét thảm của Mã Khoát và Tề Đằng. Hai người bị dọa cho hồn bay phách lạc, như này là muốn chỉnh chết hai người họ sao?

Trong chốc lát, xương cốt trên người bọn họ bị gãy hết, như hai bãi bùn nhão nằm ngang trên mặt đất, động một cái cũng không thể động.

"Sở Ma Vương?!"

Mãi đến lúc này, Hạ Lan trong cung điện mới mở miệng nhưng không đứng dậy. Hắn ta nhìn về phía Sở Phong ở trong sân, trên mặt lộ ra vẻ kinh dị.

Hắn ta rất cường tráng, toàn thân mặc một lớp giáp trụ đỏ sậm, tỏa ra ánh kim loại lạnh như băng, trên đầu cũng không ngoại lệ, có đội mũ giáp bảo hộ màu đỏ sậm.

Đến khi Sở Phong nhìn tới, Hạ Lan mới đứng dậy. Hắn ta cao khoảng hai mét, mang theo khí tức làm người ta sợ hãi. Trong mắt bắn ra hai luồng thần mang.

"Đại ca của ngươi là Bạch Long muốn giết ta?"

"Hiểu lầm thôi, Đại ca của ta chỉ muốn cùng ngươi luận bàn, không chắc có thể khống chết tốt quyền cước. Trong hai người cho dù là ai bị thương cũng đều rất bình thường." Hạ Lan mỉm cười.

"Còn không thừa nhận, vừa rồi chúng ta đều nghe thấy!" Tính tình Hùng Khôn chính trực, khinh thường nói.

"Ồ, thế hả? Cường giả xuất thủ khó tránh khỏi tử thương, cái này chẳng qua là điều bình thường, lẽ nào Sở huynh sợ ư?" Hạ Lan cười rộ lên, cuối cùng thu lại tiếu ý, nói: "Nếu không, trước trận chúng ta luận bàn hai chiêu?"

Hắn ta rất khách khí, nhưng lại vô cùng tự phụ. Biết được Sở Phong mới chỉ đột phá bốn đạo xiềng xích, cùng một tầng với hắn ta, trong lòng hắn ta không phục.

Sở Phong mở miệng nói: "Các ngươi tới từ biển lớn, trước đó ta chưa từng gặp các ngươi, ngươi đi nói với đại ca Bạch Long của mình đừng để người ta nói vài câu xích mích đã ra tay, chuyện ngày hôm nay coi như bỏ qua, ta không muốn vô duyên vô cớ đối địch với các ngươi."

Bình Luận (0)
Comment