Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 409 - Chương 425: Xinh Đẹp Không Gì Sánh Được (2)

Thánh Khư Chương 425: Xinh đẹp không gì sánh được (2)

Nhưng là rất nhanh, tròng mắt của hắn ta liền sáng chói, bây giờ Viện nghiên cứu Tiên Tần sắp sửa đánh chiếm một ngọn danh sơn khác. Hắn ta có lòng tin sau khi thiên địa kịch biến càng mãnh liệt hơn thì hắn ta sẽ có thể vượt qua, trở thành cường giả đỉnh cao bên trong sinh vật vương cấp.

Bởi vì bây giờ, bên trên ngọn thần sơn mà bọn họ muốn đánh chiếm đó có vài cây cổ thụ thần thánh chỉ tồn tại trong truyền thuyết thần thoại. Theo thiên địa khôi phục mạnh mẽ một lần nữa, nụ hoa và trái cây trên đó sẽ rất là kinh người!

Theo Tề Thịnh, Bạch Long nói quá đúng, lần thiên địa kịch biến tiếp theo cũng tương đương với cung cấp sinh mệnh lần thứ hai cho bọn họ, có thể thay đổi càn khôn, hoàn toàn thay đổi quỹ đạo vốn có của cuộc sống!

"Nếu như tôi là các vị, dù là cả tộc gần như hủy diệt cũng phải đánh chiếm bất kỳ một chỗ nào trong số tổ đình của Đạo giáo, tổ địa của Phật môn, Phong Thiền Chi Địa, Côn Luân!" Bạch Long dụ dỗ.

"Trọng yếu như vậy sao?" Lông mi Khương Lạc Thần chớp chớp, sóng mắt lưu chuyển, diễm lệ hơn người.

"So với các vị tưởng tượng còn trọng yếu hơn, ngay cả Hải Nhân tộc cũng sẽ tham dự, có hành động!" Bạch Long nói.

Căn cứ gã nói thì một khi cổ thụ thần thánh của mấy chỗ này mọc rễ nảy mầm, liên quan đến hi vọng tương lai thành thánh làm tổ, người ngoài không cách nào tưởng tượng!

"Còn có thể dính đến truyền thừa mạnh nhất!" Bạch Long nói xong những lời này, cũng không có để lộ thêm bí mật nào nữa.

Thân là sinh vật trong biển, gã lại hiểu rõ nhiều như vậy, khiến cho trong lòng ba người đều không bình tĩnh, một chút tộc đàn trong biển rộng thật phi thường không đơn giản!

Sau đó, chủ đề nói chuyện của bọn họ tương đối nhẹ nhàng, bầu không khí hòa hợp, rất ăn ý.

Ánh mắt Bạch Long lập lòe nhìn về phía Khương Lạc Thần, nói: "Khương tiểu thư, tôi muốn biết cô và Sở Phong có quan hệ thế nào, bên ngoài đều đang đồn giữa hai người rất mập mờ."

Mục Thiên, Tề Thịnh nghe vậy đều nhịn không được mà cười lên. Không nghĩ tới vị khách quý tới từ Hải tộc này lại động tâm tư với Khương Lạc Thần, có chút mê luyến cô, hỏi trần trụi như vậy.

Bọn họ chỉ có thể cảm thán phong cách hành sự của Hải tộc thật khác biệt, phi thường trực tiếp và dứt khoát, đều không mang theo uyển chuyển, không có nói bóng nói gió.

Nụ cười ngọt ngào của Khương Lạc Thần trở nên cứng ngắc, mặc dù sớm đã nhìn ra tâm tư của Bạch Long nhưng cũng không nghĩ tới gã lại hỏi như vậy trước mặt mọi người.

"Tôi là người độc thân." Câu trả lời của cô rất đơn giản, đồng thời bổ sung một câu nói: "Trong thời gian ngắn tôi sẽ không nghĩ tới chuyện yêu đương."

"Ngô, cho dù như vậy thì tôi vẫn muốn luận bàn với tên Sở Ma Vương đó một phen." Bạch Long mỉm cười nói.

Khương Lạc Thần kinh ngạc nói: "Thật sự là hắn rất lợi hại, nhưng tuyệt không phải thiên tài tới từ dị vực."

"Nhưng tôi tin tưởng trên người hắn có bí mật mà tôi muốn biết." Bên trong hai mắt Bạch Long lại có thiểm điện hiển hiện, chợt lóe lên rồi biến mất, phi thường kinh người.

Tề Thịnh bất động thanh sắc, hắn ta biết những lời của mình có tác dụng. Hắn ta muốn mượn tay của Bạch Long đối phó Sở Phong.

Tề Thịnh cười thầm trong lòng, Viện nghiên cứu Tiên Tần từng duỗi ra cành ô liu với Sở Ma Vương nhưng hắn lại làm như không thấy, chắc chắn phải trả giá bằng máu cho quyết định của hắn!

Hắn ta không lo lắng gì, bởi vì người ngoài không biết là hắn ta xúi giục Bạch Long ra tay với Sở Phong, thành là thành, không thành cũng không có tổn thất gì.

Chỉ là hắn ta còn không biết người em trai của hắn ta là Tề Đằng quá lộ liễu, lúc nói về chuyện này ở trong một căn phòng khác thì bị Sở Phong nghe được toàn bộ.

Cuối cùng, căn phòng tên là Thiên Đình mở ra. Mấy người đi ra, kết thúc lần tụ hội này. Bạch Long thuận đường đi tìm Hạ Lan, Khương Lạc Thần, Mục Thiên, Tề Thịnh thì hộ tống đi về.

Mấy người đều biết tên tùy tùng đó của Bạch Long, trên danh nghĩa là anh em kết bái nhưng lại cực kỳ không đơn giản, là một siêu cấp vương giả đột phá bốn đạo gông xiềng!

Bởi vậy ba người Khương Lạc Thần, Mục Thiên, Tề Thịnh cùng nhau đi theo tới, muốn kết bạn một chút.

Đột phá bốn đạo gông xiềng, loại vương giả như thế này vô luận là ở đâu đều sẽ bị người kính sợ, đáng giá để các phương thế lực lớn lôi kéo.

Cách còn có một đoạn khoảng cách thì mũi ngọc ngạo nghễ tinh xảo của Khương Lạc Thần hơi mấp máy, mắt to phát sáng, khóe miệng hơi vểnh, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói: "Thơm quá a, bọn họ đang ăn cái gì?"

Tề Thịnh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó rất hài lòng. Xem ra em trai của hắn ta rất tận tâm tận lực, tìm được một chút nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp, đem đi chiêu đãi vị Hạ Lan kia cũng không tệ.

Khoảng cách còn rất xa thì đã có thể nghe được mùi rượu ủ lâu trăm năm, còn có hương vị đồ ăn.

Chỉ là người uống rượu hơi nhiều, hơn nữa còn say khướt, không biết bọn họ đang lầu bầu cái gì.

"Cách xa như vậy cũng ngửi được mùi thơm." Mục Thiên cũng đang tán thưởng, sau đó nhìn về phía Tề Thịnh, cười nói: "Tề huynh thật không tử tế, có loại mỹ vị như thế này sao không mời chúng ta nếm thử? Để Bạch huynh nếm thử một chút trân hào phi phàm trên lục địa phi chúng ta."

"Đúng vậy, thơm quá, nước miếng của ta đều sắp chảy ra." Khương Lạc Thần gật đầu, một đôi đôi chân dài thẳng tắp trắng sáng như tuyết đang nhanh chóng cất bước chạy tới bên kia, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập chờ mong.

Lúc này, cô muốn hóa thành một kẻ tham ăn, qua bên kia hưởng thụ mỹ thực!

Bạch Long nghi ngờ nhưng lại không có suy nghĩ nhiều, bởi vì bây giờ đang ở trên địa bàn của Tề Thịnh, gã không cho rằng sẽ phát sinh chuyện như vậy, loại suy nghĩ nào đó chỉ thoáng qua trong lòng rồi vụt tắt.

Khương Lạc Thần là người thứ nhất chạy tới, mái tóc phất phới, dáng vẻ thướt tha mềm mại, bên trong đôi mắt to linh động mang theo nhiệt huyết. Cô nhẹ nhàng phiêu dật xông vào bên trong sân.

"Lớn như vậy, trời ạ, quả thực là trân hào hiếm thấy!" Cô ta cũng không nhịn được lên tiếng kinh hô, bởi vì vừa đúng lúc nhìn thấy con Đại Long Hà hào quang xán lạn trong sân.

Chỉ là cô ta vừa hô xong câu nói này thì lập tức cảm thấy không được bình thường, nụ cười trên mặt cứng đờ, bởi vì cô nghĩ đến một loại khả năng nào đó.

Mặc dù không biết bản thể của tên tùy tùng của Bạch Long, nhưng mà lại có thể liên tưởng một chút.

Nhất là khi cô ta thấy rõ mấy người trong căn phòng thì lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cô nhức đầu, bởi vì lời nói mới rồi của cô quá không thích hợp.

Mấy người Hùng Khôn, Hồ Sinh đều uống say, đầu óc choáng váng, nằm gục một bên. Chỉ có Sở Phong hơi say rượu, coi như bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, tự mình rót uống.

Khương Lạc Thần trợn mắt hốc mồm, sau đó cảm giác đau đầu!

Tề Thịnh mỉm cười, là người thứ hai đi vào trong sân, lúc này hắn ta còn đang mở miệng nói chuyện: "Hương khí nồng đậm, xem ra thật là có nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp, chúng ta cũng tới nếm thử. . ."

Sau một khắc, nét mặt của hắn ta đọng lại, mở to hai mắt, quả thực là vô cùng kinh hãi! Đó là cái gì? Một con Đại Long Hà!

Trong lòng Tề Thịnh khẽ giật một cái, trước mắt hắn ta biến thành màu đen, kém chút nữa ngã xuống đất! Hắn ta biết bản thể của em trai Bạch Long là cái gì!

Ở trên địa bàn của hắn ta mà lại xảy ra chuyện này, lần này phiền phức lớn rồi, tuyệt đối xuyên thủng trời! Chỉ trong nháy mắt mà thôi, mặt của Tề Thịnh trực tiếp tái rồi.

Mục Thiên cũng đi đến, ngày thường hắn ta rất trầm ổn, trấn định tự nhiên, nhưng bây giờ cũng là nghẹn họng nhìn trân trối, miệng há to đến mức có thể nhét vào một cái trứng vịt!

Bạch Long là người cuối cùng đi tới, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong sân, gã trực tiếp lảo đảo một cái!

"Tình này, cảnh này, người này, quả nhiên là xinh đẹp không gì sánh được." Sở Phong hơi say rượu, miệng đầy mùi rượu, nói như vậy, không biết là đang khen Khương Lạc Thần, hay là đang tán thưởng cảnh vật và mỹ vị.

Dù sao bốn người trong sân thật không có cảm giác được tình cảnh này, người này xinh đẹp không gì sánh được, có ít người đều muốn nổ!

Bình Luận (0)
Comment