Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 417 - Chương 433: Thần Thoại Cổ Tịch (2)

Thánh Khư Chương 433: Thần thoại cổ tịch (2)

Cái này khiến cho Tề Hoành Lâm rất xấu hổ, đúng là như thế, hơn nữa vật đó có thật hay không cũng còn chưa chắc chắn, nếu không, sao có thể đưa cho Sở Ma Vương.

Trên thực tế, nội bộ bọn họ từng luận chứng qua, thứ này mặc dù có cũng hẳn là bị người khác lấy mất, ở phiến sông núi đó cũng không tồn tại loại binh khí trong thần thoại này.

"Các ngươi suy đoán nó ở đâu?" Sở Phong hỏi.

"Long khí bốc hơi, hổ sát ngưng tụ, một rồng một hổ ở gần nhau, địa thế cũng chỉ có một chỗ." Tề Hoành Lâm khẽ thở dài.

"Núi Long Hổ? !" Sở Phong nhíu mày.

"Không tệ, ở tổ đình của Đạo giáo, cũng chỉ có loại địa phương đó mới có thể chôn dấu cổ vật thần bí này!" Tề Hoành Lâm nói.

Bất quá, thẻ tre bị hao tổn quá nhiều, thiếu thốn rất nhiều, chỉ nhắc tới một kiện binh khí trong thần thoại, nhưng không có ghi chép kỹ càng về hình dáng của nó.

Sở Phong lộ ra sắc mặt khác thường, nếu như bên trong tổ đình của Đạo giáo có chôn lấy binh khí, vậy đúng là kinh khủng, tuyệt đối có uy năng phi phàm, chôn ở bên trong loại tổ địa như thế này, khiến cho người ta suy tư vô hạn.

Nhưng rất nhanh hắn lại lạnh lùng nói: "Ai cũng biết, bây giờ Long Hổ sơn cực kỳ nguy hiểm, chết rất nhiều thú vương, ngươi nói cho ta một tin tức như vậy là có ý gì?"

Sở Phong sắc mặt lãnh đạm, hắn biết, các tổ chức lớn như Viện nghiên cứu Tiên Tần, Bồ Đề Cơ Nhân, Thiên Thần Sinh Vật, Địa Ngoại Văn Minh đều từng tiến đánh núi Long Hổ, cuối cùng đều thất bại tan tác mà quay trở về.

Chỗ đó cũng không biết là đã chết bao nhiêu thú vương, cứ nghe đồn trên núi có cổ quái, không xuống được!

"Các ngươi muốn mượn loại hiểm địa như núi Long Hổ để dụ dỗ ta đi chịu chết?!" Hắn cất cao giọng nói.

"Sở Phong tiểu huynh đệ đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nói cho ngươi chỗ đó có bí bảo, tuyệt đối không có ác ý." Tề Hoành Lâm lắc đầu liên tục, cuối cùng càng là nói thẳng, muốn hợp tác với hắn, cùng nhau tiến đánh núi Long Hổ.

Sở Phong cười, lạnh lùng nói: "Các ngươi tính hay lắm!"

"Sở Phong tiểu huynh đệ, ta không phải đang nói giỡn, mà là thật sự muốn liên thủ với ngươi, bởi vì cái chỗ đó quá quan trọng, Hải tộc lộ ra tin tức, ngay cả bọn hắn cũng để mắt tới chỗ đó."

Tề Hoành Lâm nói rõ, bây giờ tổ đình của Đạo giáo, Côn Luân, tổ địa của Phật môn, Phong Thiền Chi Địa những địa phương này là mấu chốt nhất, ngay cả Hải tộc đều đỏ mắt, có ít cường giả đã lên bờ, muốn tới tranh đoạt.

Lão ta tiến một bước nói, tương lai tất sẽ có đại chiến, những chỗ như thế này chắc chắn có giấu bí mật lớn, cần phải nắm giữ trong tay.

Sở Phong vốn đã nhằm vào núi Long Hổ, bây giờ nghe lão ta nói như vậy, một trận hồ nghi, Hải tộc còn muốn đại tấn công?

"Vì biểu đạt thành ý, ta nói cho Sở Phong tiểu huynh đệ một tin tức cực kỳ trọng yếu, đó là thiên địa sắp kịch biến một lần nữa, cần phải sớm đánh chiếm một tòa danh sơn cho thỏa đáng, tốt nhất là nên chọn những chỗ như là tổ đình của Đạo gia như vậy."

"Ta biết thiên địa lại sắp biến đổi một lần nữa." Sở Phong bình thản nói, hắn nhìn về phía Tề Hoành Lâm nói: "Cái thẻ tre này chính là thành ý của các ngươi sao, cái gọi là cổ tịch trong thần thoại cũng không gì hơn cái này."

Chuyện này với hắn mà nói, cũng không có ý nghĩa thực chất.

"Ta còn chuẩn bị một món lễ lớn cho tiểu huynh đệ!" Tề Hoành Lâm bất đắc dĩ, cuối cùng lấy ra một cái cái hộp nhỏ, dài không quá một thước, sau khi mở ra bên trong có một cây mâu nhỏ màu bạc, dài gần bằng chiếc đũa.

Nó ngân quang lóng lánh, cực kỳ sắc bén.

Sở Phong trong lòng hơi động, vận dụng năng lượng tinh thần, mâu nhỏ màu bạc lập tức vèo một tiếng vọt lên, xoay quanh trong phòng, cuối cùng phù một tiếng đâm thủng vách tường sắt thép dày vài thước.

"Cũng không tệ lắm." Sở Phong gật đầu, trong lòng vui sướng, cái này mâu nhỏ màu bạc này không tệ hơn phi kiếm màu đỏ thẳm của hắn, có thể phẩm chất còn cao hơn một chút.

Trái tim của Tề Hoành Lâm đều đang chảy máu, binh khí này là do bọn hắn khai quật ra từ trong di tích dưới lòng đất, đã sớm biết nó rất bất phàm, là thần binh lợi khí cùng loại với phi kiếm.

Nhưng mà, không có ai trong số bọn hắn có thể vận dụng, không có Ngự Kiếm Thuật.

Lần này cũng là bị buộc bất đắc dĩ, cuối cùng mới đem theo nó, đưa cho Sở Phong.

"Viện nghiên cứu Tiên Tần không thẹn với kỳ danh, quả nhiên thu thập được một số đồ cổ hi hữu, chỉ không biết là, cổ tịch trong truyền thuyết thần thoại đó có còn nữa không?" Sở Phong nói.

"Mâu nhỏ màu bạc này cũng không thể thỏa mãn tiểu huynh đệ sao?”

"Trước đó ngươi liên hệ với ta, nói là có cổ tịch trong thần thoại, nhưng cái thẻ tre này cũng không phải, ta suy đoán là có gì khác chứ." Sở Phong nói.

"Hoàn toàn chính xác có một vật rất hiếm lạ, vậy liền cùng nhau đưa cho Sở Phong tiểu huynh đệ đi." Tề Hoành Lâm lấy ra một khối ngọc thạch, rất cổ xưa, không có màu sắc gì, vừa nhìn thì biết đó chính là cổ vật.

Tề Hoành Lâm nói, đây cũng là sách làm bằng ngọc thạch trong truyền thuyết thần thoại, hẳn là có ghi chép các loại đạo pháp, nhưng một khối này chỉ có một đạo vết tích của Giao Long, rất đáng tiếc, không có văn tự.

"Thứ này cực kỳ bất phàm, là năm đó tìm được từ trong đáy biển, chúng ta đều nhất trí cảm thấy, nó rất bất phàm, nhưng lại không có nghiên cứu ra được cái gì, hôm nay sẽ đưa cho tiểu hữu, xem như kết một phần thiện duyên, hi vọng giữa chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.” Tề Hoành Lâm nói.

Sở Phong chiếm được vào trong tay, nhìn kỹ lại, phát hiện bên trong ngọc thạch đúng là có một hư ảnh Giao Long, sau đó cũng không có chỗ đặc biệt nào khác.

Hắn nghiên cứu một phen, không có nhìn ra chỗ đặc biệt.

Sở Phong tiện tay chụp ảnh ngọc thạch, trực tiếp gửi cho Hoàng Ngưu, cũng nói rõ tình huống cho nó, để nó hỗ trợ suy nghĩ một chút, thứ này có hữu dụng hay không.

Hoàng Ngưu gần như trả lời hắn ngay lập tức, giống như là rất cấp bách, bảo hắn nhất định phải cất kỹ!

Sở Phong bất động thanh sắc thu hồi khối ngọc thạch, thông qua điện thoại hỏi nó, đây là cái gì?

Hoàng Ngưu nói, tuyệt đối không nên làm mất, thứ này có lai lịch rất lớn, có thể là một loại truyền thừa, ghi lại quyền pháp thời cổ đại, tiết tấu hô hấp vân vân.

Sở Phong kinh ngạc, thời kì rất xa xưa, các loại quyền pháp, tiết tấu hô hấp đều được khắc vào bên trong khối ngọc thạch, hoàn toàn chính xác có thể xưng là sách cổ thần thoại!

Hoàng Ngưu hoài nghi, đây có lẽ là bảo vật hi thế, giống như truyền thừa của một chi mạch nào đó mà nó biết để lại, hơn nữa nó đã chuẩn bị khởi hành, sẽ lập tức tới Thuận Thiên!

Sở Phong không tiếp tục hỏi, bởi vì trường hợp không đúng, tránh cho bị Tề Hoành Lâm phát hiện cái gì, hắn cất điện thoại vào.

Tề Hoành Lâm tuổi tác lớn như vậy, lại ngang hàng luận giao với Sở Phong, xưng hô hắn là tiểu huynh đệ, rất là tự nhiên, một chút cũng không có cảm thấy xấu hổ.

"Ta cũng không nhìn ra lai lịch của thứ này, có lẽ nó chỉ là một khối ngọc cổ bình thường thôi. " Sở Phong nói.

Bình Luận (0)
Comment