Sau đó, hắn bình tĩnh cười cười, hỏi phải chăng Viện nghiên cứu Tiên Tần còn có những vật hiếm lạ khác, hắn có thể tiếp tục trợ giúp giám định xem, nhìn xem lai lịch của bọn nó.
Tề Hoành Lâm hoàn toàn không còn gì để nói, lúc lão ta tặng đồ cũng nói như vậy, đưa cho Sở Phong đánh giá, cũng rất thẳng thắng, chừa một bậc thang đi xuống cho phe mình, nhưng bây giờ đối phương cũng thẳng thắng như vậy, là vì muốn tiếp tục giở công phu sư tử ngoạm.
"Sở Phong tiểu huynh đệ, khối ngọc thạch này rất quan trọng, có thể xưng một khối côi bảo hiếm thấy, chúng ta mặc dù nghiên cứu không thấu, nhưng lại có cảm giác nó mười phần phi phàm, đưa cho ngươi là vì muốn kết thiện duyên." Tề Hoành Lâm vẻ mặt chân thành nói.
Sở Phong bất vi sở động, những lão gia hỏa bên trong đại tài phiệt đi ra này, ai cũng rất hòa khí, nhưng tới lúc nên động thủ, một người hung ác hơn một người, đao đao thấy máu.
Bây giờ hắn chiếm thế thượng phong, có thực lực mà thôi, nếu không đoán chừng sớm bị Viện nghiên cứu Tiên Tần ăn sống nuốt tươi.
Như là đã dùng công phu sư tử ngoạm, sao hắn có thể vội vàng thu tay lại như vậy, dù sao đối phương nghĩ rằng đây chính là một vụ dọa dẫm bắt chẹt, vậy thì làm triệt để một chút đi.
"Ngươi nói khối ngọc thạch này là sách cổ thần thoại, nhưng mà ai biết được, dù sao ta cũng nhìn không thấu, với ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì."
"Đã như vậy, vậy thì trả ngọc thư lại cho ta đi, ta sẽ đưa tiểu huynh đệ một món cổ vật khác." Tề Hoành Lâm thở dài.
Sở Phong đau răng, lão gia hỏa này đang cố ý nắm hắn, hiển nhiên suy đoán hắn sẽ không trả lại khối ngọc thư này.
"Nếu như ngươi lại tìm ra một ít cổ vật tương tự như ngọc thu này, chuyện lần này liền triệt để bỏ qua." Sở Phong nói.
Hắn thấy, Viện nghiên cứu Tiên Tần vẫn luôn kiểm tra tính chân thực của lịch sử, đào móc di tích dưới mặt đất, nghiên cứu truyền thuyết thần thoại, hẳn là có một ít vật tương tự.
Thậm chí có thể nói, trong thiên hạ hôm nay, nếu như nói ai cất giữ nhiều cổ vật quý hiếm nhất, hẳn là không có thể lực lớn nào vượt qua tổ chức này.
Tề Hoành Lâm mỉm cười nói: "Loại ngọc thạch này đừng nói là Viện nghiên cứu Tiên Tần, trong thiên hạ cũng không tìm ra ba năm khối, đây là sách cổ trong truyền thuyết thần thoại, rất khó lường.”
"Vậy thì quyết định như vậy đi, đưa cho ta năm khối sách cổ bằng ngọc thạch!" Sở Phong mở miệng.
Tề Hoành Lâm ngạc nhiên, cảm thấy đau dạ dày, lão ta nói cả thiên hạ này cũng không tìm ra được ba năm khối, tiểu tử này liền chắc chắn chọn con số lớn nhất?
"Không có!" Lão ta dứt khoát từ chối, căn bản cũng không thể đưa tặng như vậy.
"Tề lão, mới nãy ngươi nói, thế gian này hẳn là có ba năm khối, bây giờ cũng đừng che giấu nữa." Sở Phong không hé miệng, kiên quyết yêu cầu.
Tề Hoành Lâm lắc đầu, nhiều lần tỏ rõ lần này là vì kết thiện duyên, cho nên mới đem sách cổ bằng ngọc thạch trân quý nhất đưa lên, Viện nghiên cứu Tiên Tần cũng không có khối thứ hai.
"Lần này ta kém chút nữa là chết trong tay cường giả của Hải tộc, Tề lão, ngươi cảm thấy lấy một cây mâu nhỏ dài bằng chiếc đũa với một khối đá vụn tới là có thể đền bù cho ta sao?” Sở Phong nói.
Tề Hoành Lâm liếc xéo, da mặt của tiểu tử này quá dày, cũng không cảm thấy ngại khi nói là kém chút nữa chết ở trong tay Hải tộc? Rõ ràng là ngươi ăn tươi người ta! Đồng thời, chiến mâu màu bạc đó, sao có thể dùng lớn nhỏ để đánh giá giá trị của nó chứ, đây chính là côi bảo trong truyền thuyết, có thể sánh ngang với phi kiếm, thật sự muốn thả ra, rất nhiều đại tài phiệt đều muốn đánh nhau vỡ đầu để tranh đoạt.
Hai người cò kè mặc cả một phen, Tề Hoành Lâm nói, thật sự là lão ta biết còn có một khối ngọc thạch ở chỗ nào, nhưng điều kiện tiên quyết là Sở Phong có khai quật được khối ngọc thạch đó ra.
Sở Phong lộ ra sắc mặt khác thường, hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy, đối phương cũng không có triệt để cự tuyệt hắn, bây giờ quả nhiên lộ ra mánh khóe, đây là muốn mượn tay hắn làm việc?
Thế nhưng là Viện nghiên cứu Tiên Tần dựa vào cái gì cho rằng, sau khi hắn đạt được khối ngọc, thấy rõ bí mật trong đó mà còn có thể hợp tác với bọn họ?
Lão gia hỏa này rất có lòng tin sao? Sở Phong cảm thấy mười phần cổ quái.
"Sở tiểu huynh đệ, ta mang theo thành ý mà đến, thiên thư làm bằng ngọc thạch thời thượng cổ đã đưa cho ngươi, nếu ngươi có thể tìm hiểu thấu đáo, có thể tới Viện nghiên cứu Tiên Tần giải đáp nghi vấn cho chúng ta, nói không chừng chúng ta thật sự có thể cùng nhau tìm tới khối ngọc thạch thứ hai."
Đến cuối cùng Tề Hoành Lâm thu lại ý cười, trực tiếp nói.
Hắn nhiều lần bày tỏ lòng chân thanh, hi vọng có thể cùng nhau kiếm lợi, nhưng mà, như vậy lại làm cho Sở Phong lông mày cau lại, trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều chuyện.
"Viện nghiên cứu Tiên Tần các ngươi nếu là đánh chiếm một tòa danh sơn, đến lúc đó cho phép ta đi trên núi tu luyện một khoảng thời gian, nếu như vậy ta có thể cân nhắc tiến một bước hợp tác, thời gian ta lên núi cũng không dài lắm, mười ngày nửa tháng như vậy là đủ rồi." Cuối cùng, Sở Phong đưa ra một cái điều kiện như thế.
Hắn muốn mượn gà đẻ trứng, lợi dụng dị thổ trân quý bên trên danh sơn để trồng hạt giống bên trong hộp đá.
Tề Hoành Lâm suy nghĩ, cảm thấy cũng không có gì, chờ hái xong trái cây thần thánh quan trọng nhất, sau đó lại báo cho Sở Ma Vương là được, liền gật đầu đáp ứng.
Cuối cùng, bọn hắn lại nói tới Hải tộc, Tề Hoành Lâm nói, sau đó trên lục địa rất có thể sẽ chiến loạn, một ít cường giả của Hải tộc chắc chắn sẽ phải lên bờ.
Đây vẫn chỉ là cháu của lão ta, Tề Thịnh lấy được một bộ phận tin tức từ trong miệng của Bạch Long, nghĩ đến tình thế có lẽ càng nghiêm trọng hơn.
Trong lúc hai người đang trò chuyện với nhau, trong chỗ sâu trong Đông Hải, một ngọn núi nhỏ đang di động, tốc độ rất nhanh, theo gió vượt sóng, mang theo bọt nước ngập trời, quấy động đại dương mênh mông.
Nhìn kỹ, đây là một con rùa biển to lớn, dài chừng vài trăm mét, giống như một hòn đảo, khổng lồ doạ người, lúc bơi đi, sóng lớn cuồn cuộn.
Cuối cùng, nó đi vào bên bờ Đông Hải, trên mai rùa như một ngọn núi nhỏ có một ít người bay ra xa vài trăm thước, từng người thực lực cường đại, đáp xuống bên bờ biển.
Trong những người này, người cầm đầu là một cô gái, có mái tóc dài màu xanh nước biển ngang eo, bóng loáng mềm mại, sợi tóc phấp phới tỏa ra từng tia sáng lóng lánh.
Cô gái này được xưng tụng băng cơ ngọc cốt, dung mạo khuynh thành, cô ta lăng không phi hành vượt qua ngàn mét xa mà không ngã, còn đang tiến lên, vượt qua những người phía sau.
Cô ta đẹp đến mức có chút không chân thực, váy áo phất phới, giống như Quảng Hàn Tiên Tử đi vào trần gian, ngự không mà tới.
Lại hoành độ hư không rất xa, cô ta mới đáp xuống mặt đất, nhìn qua lục địa rộng lớn, trong mắt phát ra hào quang xán lạn, khẽ nói: "Tổ đình của Đạo giáo, tổ địa của Phật môn, Côn Luân, Phong Thiền Chi Địa, nên làm lựa chọn."