Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 419 - Chương 435: Vô Địch Thuật (2)

Thánh Khư Chương 435: Vô địch thuật (2)

Giọng nói của cô ta rất nhẹ nhàng, nhưng mà, những người đuổi theo tới phía sau đều mang theo vẻ kính sợ, lấy cô ta cầm đầu, muốn bắt đầu chinh chiến danh sơn trong thiên hạ!

Cùng lúc đó, bên trong Nam Hải có sóng lớn ngập trời, có một người nam tử dáng người thẳng tắp, màu da lúa mì, óng ánh trong suốt, mái tóc màu đen xõa dài, đạp ở trên đầu ngọn sóng lớn cao mấy chục mét sóng, cực tốc mà đi.

Gã có thể khống chế đại dương mênh mông, sóng lớn quấn theo gã, hướng về bờ biển xa xôi mà đi.

Nam tử thể phách cường kiện, ở giữa mái tóc đen dài có một cái sừng thú, gã rất anh tuấn, con ngươi xán lạn, lúc này ha ha cười nói: "Ta là người nhất lên bờ sao? Ta muốn leo lên danh sơn tốt nhất, Long Hổ sơn, Đại Lôi Âm Tự đều là lựa chọn rất tốt!"

Trên thực tế, ở chỗ sâu trong đại dương, nhiều chỗ cũng không thể bình tĩnh, có cảnh tượng thần dị phát sinh, có chỗ thì xuất hiện cự thú, có chỗ thì hiển hiện thần nhân trong biển.

Thậm chí, ở bên trong Đại Tây Dương, ở một hải vực nào đó đang nổi sóng, sau đó nước biển tách ra, có một cái đĩa bay màu bạc vọt lên, đây là sản phẩm công nghệ cao kinh người, phóng về phía lục địa.

Thuận Thiên, câu lạc bộ Nguyên Cổ.

Tề Hoành Lâm đứng dậy, tự mình đưa Sở Phong đi ra phía ngoài, lão ta rất khách khí , vừa đi vừa trò chuyện với Sở Phong, cuối cùng lúc chia tay còn nhắc lại một lần nữa, Viện nghiên cứu Tiên Tần rất muốn hợp tác với hắn, đánh chiếm một tòa danh sơn.

Sở Phong đi xa, vừa đi vừa suy nghĩ, sâu sắc cảm giác được Viện nghiên cứu Tiên Tần không đơn giản.

Hắn đi thẳng về nhà, bắt đầu nghiên cứu khối ngọc thạch này, nếm thử đủ kiểu, mấy lần lấy tinh thần lực mạnh mẽ tìm tòi nghiên cứu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thu hoạch được gì.

Hắn nghi ngờ nhìn, chẳng lẽ là đồ dỏm?

Thế nhưng mà sao hư ảnh Giao Long ở trong đó lại cho hắn một cảm giác rất kỳ dị, cái này hoàn toàn là một loại trực giác, hắn cho rằng khối ngọc thạch này hẳn là có chút bất phàm.

Ba ngày sau, Hoàng Ngưu tới, từ tây bộ ngồi máy bay tới Thuận Thiên, có thể nói phong trần mệt mỏi, cực kỳ cấp bách.

Đại Hắc Ngưu cũng theo tới, nó giữ phong cách ăn mặc như cũ, tóc chải ngược ra sau, mang theo kính râm lớn, ngậm một cây xì gà lớn như củ cà rốt. Loại hoá trang này, nhìn giống như một tên du côn, khiến cho người qua đường nhao nhao ghé mắt nhìn.

Nếu không phải Hoàng Ngưu thực sự xinh đẹp, đi cùng một chỗ, hòa hoãn một chút khí chất vô lại của nó, đoán chừng người qua đường đều sẽ tránh né, không dám tới gần bọn nó.

"Chu Ỷ Thiên, tên vương bát đản này hẳn là đang ở Thuận Thiên chứ, lần này ta nhất định phải đánh hắn ta một trận tơi bời, đánh tới ngay cả mẹ hắn ta cũng không nhận ra!" Đại Hắc Ngưu ngậm xi gà lẩm bẩm, bị tung tin đồn là thầm mến Bạch Xà, nó kìm nén một bụng tức giận.

Rốt cục, bọn nó đi vào bên ngoài Ngọc Hư Cung, vẻ bề ngoài này của Đại Hắc Ngưu, suýt chút nữa khiến cho đám dị nhân ở chỗ này kéo còi báo động, hô to địch tập.

Bởi vì, bất luận là tướng mạo hay là ngôn ngữ của nó đều không giống như là người tốt.

Sở Phong nhận được tin nhắn mà Hoàng Ngưu gửi cho hắn, trước tiên vọt ra, dẫn bọn nó đi vào, nhưng không dám dẫn vào trong nhà mình, sợ Đại Hắc Ngưu nói hươu nói vượn.

Bởi vì, gia hỏa này vừa mới nhìn thấy Lục Thông, thế mà vỗ bả vai của lão đầu tử tùy tiện hô đại huynh đệ, đau đến lão đầu nhe răng nhếch miệng.

Nếu như Đại Hắc Ngưu chạy tới nhà của hắn, hô Vương Tĩnh là đại tẩu, Sở Phong sẽ buồn bực chết, dù sao gia hỏa này cái chuyện điên rồ gì cũng dám làm.

Hoàng Ngưu sớm đã chờ không nổi, vừa mới đi vào trong phòng luyện công bịt kín của Ngọc Hư Cung thì hai mắt tỏa ánh sáng, kêu Sở Phong nhanh lấy khối ngọc thạch ra.

Sở Phong phấn chấn, ánh mắt của Hoàng Ngưu tinh tường cỡ nào hắn cũng biết, ngay cả gia hỏa này đều coi trọng khối ngọc thạch, đủ để chứng minh nó có chỗ phi phàm.

"Ngô, đồ tốt!" Hoàng Ngưu lấy tay vỗ ngọc thạch, cho ra đánh giá như vậy.

Dựa theo nó nói, khối cổ ngọc này rất thích hợp để khắc xuống truyền thừa, trong con mắt nó bắn ra hai đạo kim tuyến, nhìn chăm chú hư ảnh Giao Long bên trong khối ngọc thạch.

Cuối cùng, Hoàng Ngưu kích động kêu to lên: "Giống như ta tưởng tượng, chúng ta có thể sẽ gom góp được một thuật pháp vô địch!”

Sở Phong vừa nghe, đầu tiên là kinh hỉ, sau đó lại nhíu mày. Đây là một bí thuật vô địch, nhưng lại cần phải gom đủ, đó có phải nghĩa là hiện tại phần tàn khuyết này thiếu quá nhiều không?

Đại Hắc Ngưu có vẻ khá hưng phấn, truy hỏi Hoàng Ngưu rốt cuộc nó là bí thuật gì lại khiến nó kích động như thế?.

“Truyền thừa vô cùng cường đại, nếu thực sự nắm giữ được nó, sẽ làm thực lực của chúng ta tăng mạnh.” Hoàng Ngưu vui vẻ cười.

Bộ dáng hiện tại của nó là một bé trai đáng yêu, năm sáu tuổi, tóc dài kim sắc, mắt to lấp lánh, toàn thân rất có linh khí, tươi cười vô cùng xán lạn.

Vèo

Đại Hắc Ngưu giật lấy khối ngọc thạch, giống như vô lại cướp kẹo từ tay của đứa trẻ con, ném kính râm xuống, vuốt ngược tóc ra sau, miệng rộng cười ngây ngô, nhìn chằm chằm khối ngọc.

Nhưng cuối cùng nó lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, ngoài một hư ảnh giao long, nó chẳng phát giác ra truyền thừa nào cả.

“Loại truyền thừa này thật thú vị, người bình thường không kích hoạt được lạc ấn ngọc thạch.” Hoàng Ngưu ngẩng đầu lên, lông mi dài chớp động, hiện lên vẻ nghịch ngợm.

“Là ai lưu lại, rốt cuộc nó mạnh đến mức nào?” Sở Phong hỏi.

“Không kém Ngưu Ma Quyền, quyền pháp rất cổ. Nếu nắm giữ được nó, đánh đâu sẽ thắng đó, không gì cản nổi.” Hoàng Ngưu vuốt ve khối ngọc thạch.

Sở Phong ngẩn ra, Ngưu Ma Quyền quả thực rất mạnh, nhưng hẳn là chẳng dính dáng gì đến vô địch thuật cả.

Đại Hắc Ngưu cũng hoài nghi, lộ ra vẻ khó hiểu, nó cũng tu luyện Ngưu Ma Quyền, đích xác mạnh đến kinh người. Nhưng muốn so với đẳng cấp của quyền pháp vô địch thế gian này thì hơi quá.

“Các ngươi không hiểu.” Hoàng Ngưu mỉm cười.

Bịch

Đại Hắc Ngưu không khách khí, trực tiếp tát cho nó một cái, nói: “Nghé con, nói mau.”

Hoàng Ngưu trừng Đại Hắc Ngưu, hiện giờ nó không sợ Đại Hắc Ngưu, không giống trước đây bị bắt nạt nhưng không làm gì được. Hiện tại, nó tuyệt đối có thể đánh trả, thậm chí đánh Đại Hắc Ngưu.

“Trong khối ngọc thạch này có ghi lại Giao Ma Quyền.” Hoàng Ngưu nói, hơn nữa còn tỏ ra thần thần bí bí, chớp mắt to, tâm tình tốt đến cực điểm.

Sở Phong vừa nghe tức khắc cắn chặt răng, Hoàng Ngưu rốt cuộc là yêu thích chữ “Ma” này đến mức nào? đầu tiên là Ngưu Ma Quyền, hiện tại lại tới Giao Ma Quyền.

Hắn có chút hoài nghi, tại thế giới to lớn kia, Hoàng Ngưu có xuất thân Ma đạo. Nếu không tại sao lại tôn sùng loại truyền thừa này.

“Ta cảm thấy, nắm giữ Ngưu Ma Quyền là đủ rồi, dù sao cũng là quyền pháp cùng đẳng cấp, luyện thêm Giao Ma Quyền cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Đại Hắc Ngưu nói.

Hoàng Ngưu mỉm cười, nói: “Nếu ta nói với các ngươi rằng, sau khi luyện thành Ngưu Ma Quyền lại luyện tiếp Giao Ma Quyền, có thể làm cho uy lực của hai loại quyền pháp đều tăng mạnh, các ngươi tin không?”

Bình Luận (0)
Comment