Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 421 - Chương 437: Đại Thánh (2)

Thánh Khư Chương 437: Đại thánh (2)

Hiện tại, giao long đang bay múa, xuyên qua sao trời, cảnh tượng thực đáng sợ.

Rất lâu sau, Sở Phong nhìn chằm chằm hình ảnh giao long, quan sát hết thảy biến hóa, ghi nhớ quyền pháp mà người kia diễn luyện, hào quang của khối ngọc thành dần dần yếu đi.

Sở Phong đứng lên, hắn cũng bắt đầu giãn gân cốt, luyện loại quyền ý này, hắn như một con giao long bay trên không trung, mang theo tiếng sấm sét, kèm theo hình ảnh giao long.

Thậm chí, ở sau lưng hiện lên hình ảnh sao trời bị nghiền nát, hình ảnh giao long ảm đạm đi xa.

Hắn cũng vừa luyện liền thành, xấp xỉ với Hoàng Ngưu.

Điều này làm cho đôi mắt Đại Hắc Ngưu nhìn đăm đăm, nó là đại yêu có ngộ tính cực cao trong chư Vương ở núi Côn Lôn, thậm chí ngay cả Lão Lạt Ma cũng phải khen ngợi nó, nói rằng nó có tuệ căn.

Nhưng hiện tại, Đại Hắc Ngưu phát hiện, nó vẫn kém hơn Hoàng Ngưu và Sở Phong một chút.

“Hai ngươi mới là yêu quái, nhanh như vậy đã thành công rồi? Thoạt nhìn bổn vương như người phàm vậy.” Đại Hắc Ngưu phẫn uất, lại bắt đầu diễn luyện lần nữa.

Sau một ngày một đêm, khi Sở Phong và Hoàng Ngưu diễn luyện quyền pháp, phía sau đều có một con giao long quay quanh, mang theo hơi thở xuyên qua Hồng Hoang, khí thế khủng bố.

Hai người đều cảm giác được thực lực tăng vọt.

“Luyện qua Ngưu Ma quyền, luyện thêm Giao Ma Quyền, quả nhiên có thể tăng lên chiến lực của bản thân.” Sở Phong tán thưởng.

Hơn nữa, bởi vì luyện qua Ngưu Ma quyền, khi luyện thêm Giao Ma Quyền, thực dễ dàng có thể luyện thành.

Hoàng Ngưu nhíu mày, nói: “Các ngươi có cảm thấy, khi luyện đến phía sau cảm thấy không trọn vẹn không?.”

Vẻ mặt Đại Hắc Ngưu ngây ngốc, Sở Phong thì gật đầu, hắn cũng có cảm giác như vậy. Tổng cảm thấy Giao Ma Quyền này thiếu cái gì đó.

“Có lẽ còn khối ngọc thạch thứ hai nữa, lão già kia vẫn còn giấu giếm.” Sở Phong nói.

Bởi vì, lúc cuối Tề Hoành Lâm gần như khẳng định nói với hắn, có thể tìm được khối ngọc thạch thứ hai.

Nhưng hiện tại đi lấy, viện nghiên cứu Tiên Tần chắc chắn sẽ biết hắn đã hiểu thấu khối ngọc thạch này, nói không chừng liền sẽ làm ra chuyện xấu gì đó.

“Ta đi tìm hiểu một chút về chuyện viện nghiên cứu Tiên Tần từ đâu có được khối ngọc thạch.” Sở Phong nói, hắn đứng dậy đi ra luyện công thất.

Hắn thấy, nhất định viện nghiên cứu Tiên Tần đã nghiên cứu thần thoại trong sách cổ này nhiều năm rồi, cuối cùng thật sự không tìm hiểu được cái gì nên mới cho hắn.

Có lẽ những năm trước, bọn họ hẳn đã hỏi người khác, không có chuyện họ để mặc loại đồ cổ thần dị này phủ bụi trần, chắc hẳn có để tung lời đồn ra ngoài.

Sở Phong nghĩ đến Lâm Nặc Y, cô ấy đến từ Sinh Vật Thiên Thần, tin tức hẳn rất linh thông, có lẽ có thể hỗ trợ nghe ngóng được một ít tin tức.

Sau đó không lâu, hắn gọi điện thoại cho Lâm Nặc Y, giọng nói quen thuộc truyền đến.

“Nặc Y, tôi muốn nhờ cậu giúp một việc……”

Lâm Nặc Y lẳng lặng nghe, đến khi hắn nói xong mới nói với hắn. Thực sự cô biết chuyện này, bởi ở Sinh Vật Thiên Thần cũng có một khối ngọc thạch y như vậy.

“A, thật vậy sao?”

Lâm Nặc Y kể rằng, năm đó viện nghiên cứu Tiên Tần nghiên cứu một ngôi mộ lớn dưới đáy biển, lực lượng của họ không đủ, nên đã liên thủ cùng Sinh Vật Thiên Thần cùng khai quật.

Cuối cùng, khai quật được tổng cộng hai khối ngọc thạch, chia đều cho hai bên.

“Như vậy…… thật trùng hợp, có thể cho tôi mượn xem một chút được không?” da mặt Sở Phong dày như tường thành.

“Để tôi thử một lần xem.” Lâm Nặc Y nói.

“Tôi sẽ đến gặp cậu.” Sở Phong đã biết cô đã trở lại thành Giang Ninh, hắn muốn lập tức đi gặp cô.

“Được.” Lâm Nặc Y chỉ nói một chữ như vậy, rồi sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.

Sở Phong và hai con trâu hận không thể lập tức lên đường, nhờ Lục Thông hỗ trợ chuẩn bị máy bay hành khách phù hợp, chuẩn bị đi tới Giang Ninh.

Đồng thời, bọn họ đã thương lượng xong, nếu có thể thuận lợi chiếm được Giao Ma Quyền, sau khi chiến lực của bản thân tăng lên gấp bội, liền tiến quân về núi Long Hổ, thử đánh chiếm Đạo giáo tổ đình.

Đại Hắc Ngưu bắt đầu liên hệ với bạn bè, nó cảm thấy hẳn nên tìm thêm viện trợ, người đầu tiên nó nghĩ đến là hổ Siberia, nó gọi điện thoại bảo hổ Siberia đến đây.

Sở Phong cũng ở liên hệ với Phượng Hoàng Vương bất tử, hắn cảm thấy, vạn nhất thực sự có hải tộc cũng đi tiến công Đạo giáo tổ đình, hắn mang theo một vị cao thủ tuyệt thế sẽ nắm chắc hơn một chút.

Bọn họ đã chuẩn bị chiến tranh một cách toàn diện, muốn chiếm cứ núi Long Hổ, tổ địa của Đạo môn trong truyền thuyết.

“Sở Phong.”

Lư Thi Vận xuất hiện, bạch y xuất trần, tóc ngắn tới cổ, tươi cười ngọt ngào, trẻ trung, giàu sức sống.

Cô và Bạch Hổ cùng nhau đi vào cung Ngọc Hư, đúng lúc nhìn thấy nhóm Sở Phong.

Khi cô biết Sở Phong muốn đi xuống phía nam, có lẽ muốn tấn công núi Long Hổ, cô liền nhanh chóng tới đây, cô hỏi nhỏ, có thể cho cô và ca ca đi theo không?

“Đây là em dâu phải không? có thể, không thành vấn đề.” Đại Hắc Ngưu đi tới, đeo kính râm lớn, vung tay lên, đồng ý luôn.

Lư Thi Vận vô cùng phấn chấn, lúc đầu còn cười ngọt ngào. Nhưng sau khi nghe thấy câu này, nụ cười cứng lại.

Đại Hắc Ngưu vẫn đang luyên thuyên: “Em dâu thật thanh tú, còn xinh đẹp, trẻ trung hơn so với những nữ yêu tinh, người anh em của ta thật có phúc.”

Nói cái gì thế? Lấy một thiếu nữ xinh đẹp so với nữ yêu tinh, có chút không ổn.

Tướng mạo của Lư Thi Vận rất ngọt ngào, dù bây giờ phông má trợn mắt cũng không có chút lực sát thương nào.

Anh tuấn Bạch Hổ đứng ở bên cạnh, thân là ca ca nghe lời này tức khắc mặt đen như đáy nồi, trừng mắt với tên to con tóc vuốt ngược, đeo kính đen này.

Đại Hắc Ngưu có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn Bạch Hổ một cái, nói: “Ngươi là ai? Đứng gần em dâu ta như thế làm gì, đứng xa một chút đi.”

Nó có một thái độ hoàn toàn khác đối với Lư Thi Vận, bộ dáng như quen thuộc, khuyên nhủ: “Em dâu, cách xa tên này một chút, vừa nhìn liền thấy chẳng phải người tốt gì.”

Ai không giống người tốt? Đừng nói anh em nhà Bạch Hổ, chính những người trong cung Ngọc Hư cũng cạn lời, nhìn kiểu gì trông ngươi cũng như tên du côn, thế mà không biết xấu hổ nói ra câu này.

Bạch Hổ căm tức nhìn, tức giận đến mức muốn đấm nó, tên nhãi này thật thích ăn đòn.

Hắn biết Đại Hắc Ngưu, nhưng lại chưa từng nhìn thấy bộ dáng hóa thành hình người của nó, cho nên không biết tên to con đang đứng trước mặt này là ai.

Sở Phong chạy nhanh đến giữa bọn họ, tách hai người ra, nếu không hai người này chắc chắn sẽ đánh nhau.

“Hắc lão đại, chớ nói bậy bạ.” Sở Phong giới thiệu bọn họ với nhau.

“Hóa ra các ngươi là anh em. Nhưng vì sao ngươi lại đứng bên cạnh em gái ngươi, đó hẳn là chỗ của người anh em của ta. Không phải ngươi luyến muội chứ?”

Đại Hắc Ngưu bắt kịp thời đại, ngày nào cũng đọc tin tức và hỏi đáp trên điện thoại di động, ngay cả luyến muội các kiểu đều biết.

Bạch Hổ muốn đấm nó, nhưng biết đánh không lại.

Bình Luận (0)
Comment