Lúc này, trong đôi mắt to hữu thần của Lư Thi Vận cũng sắp hiện lên đốm lửa.
Nhưng cuối cùng, cô kìm nén lại, cười nhạt, điềm mỹ động lòng người, nói: “Ngươi chính là Ngưu đại ca, nghe đại danh đã lâu, rất nhiều bạn nữ xung quanh ta đều thích ngươi.”
Đại Hắc Ngưu sau khi nghe được câu này cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, cười ha ha nói: “Thật tinh mắt, bổn vương khá vui, mấy cô đó nói gì?”
Bạch Hổ cạn lời, xoay đầu đi.
Lư Thi Vận bạch y nhẹ nhàng thanh thoát, gọn gàng sạch sẽ, có vẻ đẹp nhẹ nhàng thoát tục, mái móc mượt mà mềm mãi xõa xuống chiếc cổ trắng ngần, tươi cười sáng lạn, nói: “Các cô ấy nói, tên trâu già kia thích Bạch Xà tiên tử trẻ trung xinh đẹp, khó khăn lớn đấy, đây chính là tình yêu cay đắng vượt chủng tộc, hy vọng các ngươi có thể có một kết cục tốt, người có tình sẽ thành đôi.”
Đại Hắc Ngưu tức trợn mắt, nó già ư? Nó vẫn đang tráng niên, nhưng con bạch xà kia đã có đạo hạnh hơn nghìn năm.
Hơn nữa, nó đâu có si tình khổ luyến chứ. Mỗi lần nghe thấy chuyện này, nó đều muốn phát điên.
“Ngưu đại ca, mũi của ngươi bốc khói kìa.” Lư Thi Vận cười tủm tỉm nhắc nhở.
Đại Hắc Ngưu rất tức giận, nó nghĩ tới Chu Ỷ Thiên, chính là tên khốn kiếp kia đi đồn nhảm, khiến nó trở thành kẻ si tình khổ luyến mà nhà nhà đều biết.
“Em dâu, ngươi không nói ta suýt quên mất, cảm ơn nhắc nhở, ta đi tìm tên khốn kiếp Chu Ỷ Thiên kia tính sổ, thật đáng xấu hổ, anh danh một đời của ta đều bị hắn phá hoại rồi.”
Đại Hắc Ngưu gào khóc, chạy ra ngoài chỉ trong chớp mắt, nó muốn đi thanh toán với tên đạo diễn khốn kiếp kia.
Chu Ỷ Thiên thực bất hạnh, anh ta sẽ trở thành nơi trút giận.
“Chớ làm bậy.” Sở Phong hô, rồi hắn cũng đuổi theo, sợ Đại Hắc Ngưu nhẫn nhịn lâu như thế sẽ bùng nổ, diệt Chu Ỷ Thiên.
“Yên tâm, ta không làm hại đến tính mạng của Chu Ỷ Thiên đâu.” Đại Hắc Ngưu vèo vèo vài cái đã mất dạng rồi.
Khi Sở Phong trở về, đúng lúc nhìn thấy Lư Thi Vận đang trêu đùa anh bạn nhỏ Hoàng Ngưu đáng yêu, nhéo khuôn mặt nhỏ của nó, nói: “Gọi tỷ tỷ đi.”
Đôi mắt to trong veo của Hoàng Ngưu trừng Lư Thi Vận, tuy tuổi tác của nó không lớn, nhưng luôn luôn ra vẻ là ông cụ non, bây giờ bị đùa giỡn như vậy, có điểm không xuống đài được.
“Đừng tưởng ta không biết ngươi là ai, khi ở núi Thái Hành chính ngươi ở sau lưng đánh lén ta.” Lư Thi Vận nhéo khuôn mặt nhỏ của nó không buông tay, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc trước, Hoàng Ngưu đánh lén sau lưng, một chân làm cô ngã nhào, làm sự việc bi thảm xảy ra, bây giờ thấy xiên nướng là cô liền có bóng ma tâm lý.
Lư Thi Vận cười khanh khách, nhìn chằm chằm nó, nói: “Kỳ thật ngươi là bé gái phải không? xinh đẹp như vậy là bé trai thật đáng tiếc.”
Hoàng Ngưu có điểm muốn đấm cô ta, duỗi tay nhỏ ra, đẩy bàn tay trắng nõn của cô ta ra, trừng mắt, nói: “Ném ngươi lên giường của Sở Phong, chuyện này……”
“Cái gì?” Bạch Hổ vừa nghe liền nóng nảy, y căn bản không biết chuyện này, cũng chưa từng nghe em gái của y kể qua, lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện đáng sợ gì?
Làm anh trai, y coi em gái như bảo bối, sợ cô bị tổn thương, tức khắc mày kiếm dựng ngược, hai mắt giận trừng lớn, sau khi thấy Sở Phong về lập tức nhào tới.
“Sở Ma Vương, ngươi đã làm gì em gái ta?”
“Chẳng làm gì cả.” Sở Phong cảm thấy quá oan ức, tuy lúc trước chẳng hiểu sao lại nằm trên người của tiểu bạch hổ, một mảnh mềm mại, nhưng lúc đầu hắn hoàn toàn không biết gì cả.
“Ca.” Lư Thi Vận kêu lên.
Vừa rồi cô còn cười tủm tỉm, khiến Đại Hắc Ngưu tức giận chạy đi, đùa giỡn Hoàng Ngưu, hiện tại lại có điểm xấu hổ buồn bực không được tự nhiên, cô cảm thấy xui xẻo nhất là lần đi núi Thái Hành đó.
“Còn nói không có gì, ta nói cho mà biết, chuyện này ta không để yên đâu.” Bạch Hổ thật sự bị tức giận, tóm lấy hai vai Sở Phong, chẳng quan tâm đến sinh vật cấp Vương, tâm niệm bảo vệ em gái vô cùng mãnh liệt, muốn cùng hắn thanh toán.
“Chuyện này rất đơn giản, ngươi làm anh vợ của hắn là được.” Hoàng Ngưu ôm hai vai, khuôn mặt nhỏ vênh lên, nói với vẻ khá bình tĩnh.
“Bịch”
Lư Thi Vận trực tiếp đánh nó một cái.
“Ai~, chuyện gì thế này?” Lão nhân Lục Thông tới, ngó trái ngó phải.
“Ca, đừng làm ầm ĩ nữa.” Lư Thi Vận chạy nhanh tới, cảm thấy thật mất mặt.
Lúc này, vẻ mặt Vương Tịnh biến sắc, bà cũng xuất hiện ở chỗ này, bởi vì nghe được Sở Phong lại phải đi, nên đến đây tiễn, đúng lúc nhìn đến một màn như vậy, nên nghe được tất cả mọi chuyện từ đầu chí cuối.
“Con đừng sợ, có ta ở đây, bảo đảm bắt hắn phụ trách, nếu không ta đánh gãy chân hắn, không cho hắn về nhà.”
Thời khắc quan trọng, Vương Tịnh đi tới, nói với vẻ rất khí phách, hơn nữa còn nắm chặt tay Lư Thi Vận, cẩn thận đánh giá, vô cùng vừa lòng.
Sở Phong muốn xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía bọn họ, cảm thấy thật là đau đầu, mẹ hắn cư nhiên tới, hơn nữa nghe được cũng thấy được, chuyện gì thế này?
“Dì hiểu lầm rồi, chuyện không hề có……” Lư Thi Vận bị những người này nháo khiến gương mặt tuyệt mỹ đỏ bừng. Tuy rằng, ngày thường thực lanh lợi, nhưng hiện tại lại chẳng biết phải làm gì, chưa bao giờ trải qua chuyện này.
“Một đứa trẻ rất ngoan.” Vương Tịnh thở dài, bà thấy cô bé này rất hiểu lý lẽ, bị ủy khuất cũng không ăn vạ, còn đứng vào vị trí của Sở Phong để suy xét.
Sở Trí Viễn cũng tới, đứng bên cạnh nhìn, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng khi nhìn về phía Lư Thi Vận cũng tỏ ra rất hài lòng.
Vương Tịnh càng xem càng thích, không chỉ có vẻ ngoài hoàn mỹ, tính tình còn tốt như vậy, quả thực chính là con dâu lý tưởng trong suy nghĩ của bà.
Bà tháo vòng tay cốt long trên tay ra, đeo vào cổ tay Lư Thi Vận, nói: “Con à, nhận lấy đi, thứ này có thể mỹ dung dưỡng nhan.”
“A?” trong chớp mắt, bà bị thu hút bởi một chiếc vòng tay long giác trong suốt trên tay Lư Thi Vận, rất quen mắt, đây không phải một trong những thứ Sở Phong mang về sao?
Vương Tịnh tức khắc lộ ra ý cười, nói với Sở Phong: “Coi như tên tiểu tử ngươi có lương tâm, đừng cô phụ con gái nhà người ta.”
Trong quá trình này, Sở Phong không thể chen một câu nào vào, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ giương mắt nhìn, chuyện hiểu lầm này đi quá xa rồi.
Đến nỗi trong mắt Bạch Hổ phun lửa, trừng mắt với Sở Phong, lại nhìn về phía hai cái vòng đeo trên tay em gái y, y hoàn toàn không biết làm gì, muốn nổi giận nhưng không phát ra được.
Lần trước, y từng nhìn thấy tiểu tử này lén lút thì thầm với em gái y, còn tặng cái vòng tay giác long kia nữa, hiện tại sau khi tự nhận rằng mình hiểu “ẩn tình”, y ngửa đầu nhìn trời, không ngừng thở dài.
“Ai~”
“Thở dài cái gì, đây là chuyện vui.” Lục Thông tát cho y một cái.
“Dì à, mọi người thật sự đang hiểu lầm.” Lư Thi Vận cực lực muốn giải thích.
Nhưng Vương Tịnh vô cùng nhiệt tình, nói: “Không việc gì, con không cần nói gì đâu, dì hiểu mà, về sau con chính là con gái của ta, tiểu tử thúi kia dám khi dễ con, con cứ nói với ta.”