Lư Thi Vận xoa huyệt thái dương, không biết phải làm gì, cuối cùng cô bỗng nhiên cười nhạt, nói: “Dì à, nếu dì đã nói như vậy, bây giờ có thể đánh hắn một trận không?” cô nhìn về phía Sở Phong.
Vương Tịnh không nói hai lời, liền đi qua cảnh cáo Sở Phong, hơn nữa còn thật sự muốn đánh hắn.
Cô hạ giọng, nói: “Lần trước xem mắt, anh gặp được một cô gái áo đen kia thì thế nào? người kia cũng rất có khí chất, Anh muốn kết thúc như thế nào?”
Sở Phong cảm thấy quá oan ức, giải thích không được.
Vương Tịnh véo Sở Phong, xả giận thay Lư Thi Vận, nhỏ giọng nói: “Tiểu tử này, sao con không giống mẹ và cha con chút nào thế? Sao lại là một đại củ cải hoa tâm? Sớm biết như thế, mẹ chẳng giục con xem mắt, mẹ cảnh cáo con, đừng làm tổn thương bất cứ ai, mẹ thấy họ đều là những cô gái tốt, phải giải quyết cho viên mãn đấy.”
Lục Thông cũng đến đây giáo dục Sở Phong, ông ta nói rằng tuổi trẻ tuy sức khỏe tốt, nhưng cũng phải khắc chế, đừng có cô phụ, làm tổn thương ai.
Hoàng Ngưu đứng ở một bên âm thầm vui mừng, cảm thấy thật thú vị.
Bạch Hổ thì đang nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng không cam lòng, dưới cái nhìn của y, tuy các phương diện khác của Sở Ma Vương không có gì để nói, nhưng lại là củ cải hoa tâm, y từng tận mắt nhìn thấy tên nhãi này đi xem mắt, đi với nữ vương áo đen.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi. Anh vợ, anh cũng đừng nghiến răng với tôi. Tôi nhận hết.” Cuối cùng, Sở Phong nói như vậy.
Bởi vì hắn nhìn thấy Lư Thi Vận ở nơi xa cười hì hì, đứng ngoài cuộc, thực rõ ràng cô muốn chờ thời gian này qua đi sẽ giải thích với anh cô ấy, nhưng hiện tại lại khiến Sở Phong rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, bởi vậy hắn đánh nói, nhận hết.
“Chuyện tốt.” Lục Thông vỗ đùi, cười ha ha, thu xếp tiệc rượu, không chỉ để tiễn đám Sở Phong xuống phía nam mà còn để chúc mừng.
Cuối cùng, tiểu bạch hổ choáng váng, chạy đi luôn.
Sở Phong bị quở trách một trận, thực tự giác không rên tiếng nào, khiêm tốn tiếp thu.
Đến tận lúc Đại Hắc Ngưu trở về, hắn mới tính được giải vây, không bị rơi trong tình trạng nước sôi lửa bỏng nữa.
Chu Ỷ Thiên tới, mặt mũi bầm dập, bị đánh một trận tả tơi. Nhưng anh ta cũng rất quái dị, đang cùng kề vai sát cánh với Đại Hắc Ngưu, vừa nói vừa cười, đi một mạch tới, có vẻ cảm tình rất tốt.
Một đám người đều kinh ngạc.
“Tiểu Chu nói, muốn đặc biệt quay cho ta một vở kịch vượt thời đại, tên là Ngưu Ma vương tuyệt thế vô song.” Đại Hắc Ngưu cười ha ha.
Tên da mặt dày này, đánh người ta một trận, còn bắt Chu Ỷ Thiên quay cho nó một vở kịch, để nó được nổi danh, không ai như thế cả.
“Đi thôi, xuất phát.”
Cuối cùng, bọn họ lên đường.
Kết quả là anh em nhà Bạch Hổ vẫn đi theo, muốn đi núi Long Hổ. Ngoài ra, đám Diệp Khinh Nhu, Thuận Phong Nhĩ, Hùng Khôn, Hồ Sinh cũng đều khởi hành, nhưng ngồi trên một máy bay khác.
Ngày thứ hai buổi tối, bọn họ đến thành Giang Ninh.
Ngoài thành Giang Ninh, từng ngọn núi hồng hoang lớn, khác hoàn toàn so với trước khi trời đất dị biến, trong thành vô cùng sầm uất, rất nhiều tòa nhà chọc trời, ngoài thành núi cao lên tận tầng mây.
Đám người Sở Phong đã đến, tìm một nơi nghỉ ngơi ở trong thành, sau khi mọi người được dàn xếp xong xuôi, Sở Phong liền liên hệ với Lâm Nặc Y.
Cùng lúc đó, Đại Hắc Ngưu lại lần nữa thúc giục Hổ Siberia, mau đi về phía đông, muốn nó đến đây, đến lúc đó cùng nhau tấn công núi Long Hổ.
Đồng thời, thành Thuận Thiên, hai nhóm người đã lên đường từ sớm, Diệp Khinh Nhu, Trần Lạc Ngôn, Thiên Lý Nhãn Đỗ Hoài Cẩn, Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh là một nhóm, rất thảnh thơi.
Một nhóm khác gồm Hồ Sinh, Hùng Khôn... không dám thở mạnh trên máy bay, bởi vì ngồi cách đó không xa là một cô gái mặc đồ đen, giống như nữ vương.
Những dị loại này cùng bất tử Phượng Hoàng Vương đi với nhau, đó thật là chuyện hãi hùng, đây chính là tuyệt thế cao thủ hiện thời, dù vương giả mạnh nhất trong tộc của bọn họ cũng không sánh được.
Tuy đường rất dài, nhưng Sở Phong không mỏi mệt chút nào, hắn là cường giả cấp Vương, hiện giờ thể chất của hắn tiến hóa tới trình độ không tưởng được.
Ban đêm, trời lấp lánh đầy sao.
Hắn đã liên hệ được với Lâm Nặc Y, đối phương lập tức sẽ qua đây.
Ban đêm, thành Giang Ninh vẫn không an tĩnh được, nghê hồng lấp lóe, hai bên đường phố rất nhiều cửa hàng vẫn chưa đóng cửa, có một số quán bar vẫn sáng choang, vô cùng náo nhiệt.
Không lâu sau, một chiếc xe hơi màu lam đường nét thanh thoát đi tới, ngừng ở ven đường.
Cửa xe mở ra, Lâm Nặc Y đi tới, một váy liền màu lam nhạt, khí chất thuần khiết, thắt eo, tôn lên dáng người cao gầy của cô.
Nhiều lúc, khí chất của cô thiên về lãnh diễm, giống như mỹ nhân băng tuyết, nhưng tối nay lại đẹp theo kiểu đơn giản, thuần khiết.
Lâm Nặc Y tới gần, cô nhìn Sở Phong, đánh giá kĩ càng, gió đêm thổi tóc cô bay bay, khuôn mặt tinh sảo hiện lên nét cười, rất xán lạn.
“Cậu đã thành Vương?” Sở Phong kinh ngạc.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, Lâm Nặc Y lại đi đến bước này, nhanh hơn so với dự liệu của hắn.
Lâm Nặc Y gật đầu, toàn thân được bao phủ một tầng sáng trong suốt, như một tầng hào quang nhàn nhạt, ngay cả mái tóc cũng như thế, khí chất có một chút không minh.
Đáng tiếc, cô vẫn y như lúc trước, giống như cây hoa trong băng tuyết, dù mỉm cười vẫn mang theo vẻ thanh lãnh.
“Mấy ngày nay truyền đến tin tức cậu xảy ra chuyện không may ở phương tây, tôi cảm thấy lo lắng.” cô nói.
Không thể hiện ra cảm xúc quá rõ ràng, nhưng Sở Phong biết, lúc đó chắc chắn cô ấy rất để ý, nhưng tính cách của cô như thế, muốn nhiệt tình hơn có vẻ khó.
Trừ khi hắn thật sự là bạn trai của cô, sau đó “cải tạo” một cách bá đạo, nghĩ đến đây, hắn bỗng bật cười.
Lâm Nặc Y nhìn hắn, con ngươi thâm thúy, mỹ lệ như hiểu được hắn đang nghĩ gì.
“Lại muốn nói đến vẻ lạnh lùng của tôi phải không?”
“Cậu biết là được rồi, có đôi khi tôi nghĩ, ai mới có thể chinh phục được ngọn núi băng như cậu, khiến cậu trở nên ‘nóng’ hơn.” Sở Phong cười nói, hắn cảm thấy nếu Lâm Nặc Y nhiệt tình hơn một chút, chắc chắn sẽ là một phong thái khác.
Chuyện tới hiện giờ, hắn đã buông tay mối tình đầu này, có quan tâm lẫn nhau, nhưng khó có thể thực sự tiếp cận.
Có đôi khi Sở Phong nghĩ, rốt cục Lâm Nặc Y thích chàng trai như thế nào?
“Đi thôi, tôi đưa cậu đi ăn cơm tối.” Lâm Nặc Y mở miệng.
“Cậu thật hiểu tôi, biết tôi thích ăn uống.”
“Tôi nói trước, chỗ tôi không có mỹ thực Vương cấp đâu.”
Lâm Nặc Y lái xe rất thành thạo, vô cùng quen thuộc thành phố này, bởi cô lớn lên ở đây.
Sở Phong ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn cô, đã rất lâu không gặp rồi, cô vẫn xinh đẹp như thế, nhưng khí chất càng xuất trần hơn, thậm chí có cảm giác rời xa trần thế.