Lâm Nặc Y thoải mái hào phóng, nhìn phía trước, tùy ý Sở Phong quan sát cô.
Cô có làn da trắng nõn, mang theo một tầng sáng trong suốt, tóc cũng thế, mềm mại óng mượt, có cảm giác hơi trong suốt.
Cô rất an tĩnh, chiếc cổ trắng nõn tinh tế, càng được tôn lên nhờ chiếc váy đơn sắc, hai chân thon dài, nhưng vì ở ghế lái nên bị che lấp đi.
“Ê, cậu nhìn chỗ nào đấy?” Rốt cuộc, Lâm Nặc Y nhắc nhở, nhưng vẫn bình tĩnh như trước.
“Nặc Y, sao tôi lại thấy trên người cậu có một tầng sương mù, có bí mật không tầm thường.” Sở Phong không xấu hổ chút nào, tự nhiên nói sang chuyện khác.
“Vẫn luôn như vậy.” Lâm Nặc Y nói.
Sở Phong gật đầu, nói: “Ừ, cậu vẫn luôn có bí mật, đáng tiếc cậu không muốn chia sẻ.”
“Không phải tôi không muốn nói, có một số việc…… rất khó nói.” Lâm Nặc Y không nhìn sang, chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước, nhẹ nhàng và thành thạo điều khiển xe.
Cuối cùng, Lâm Nặc Y chọn một tiệm ăn tại nhà, yên tĩnh nhưng không thiếu đồ ăn ngon, hơn nữa rất thích hợp để nói chuyện phiếm.
Trong phòng, dưới ánh đèn, Lâm Nặc Y yên lặng nhìn Sở Phong, nhìn thẳng vào mắt nhau.
Tất nhiên, Sở Phong không thua trận, hắn khá bình tĩnh, thưởng thức vẻ đẹp của cô, nếu đề cập đến nhan sắc, Lâm Nặc Y đủ khả năng so sánh với Khương Lạc Thần, đều là cấp nữ thần.
“Sao da mặt cậu lại dày như thế?” Cô nhoẻn miệng cười, khi học ở trường hắn đã vô lại như thế rồi.
“Vậy còn cậu, không thể thẹn thùng một lần được sao?” Sở Phong mỉm cười nói, bởi dường như rất khó nhìn thấy Lâm Nặc Y đỏ mặt, cô luôn trấn định như vậy, thong dong, thậm chí có thể nói trước sau bình tĩnh.
Lâm Nặc Y có đôi môi đỏ mọng, thoạt nhìn rất diễm lệ, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, cô cười cười, nói: “Có lẽ bị lây từ cậu, da mặt trở nên dày, rất khó thẹn thùng.”
Hai người nhẹ giọng nói chuyện với nhau, Lâm Nặc Y hỏi hắn trải qua chuyện gì ở phương tây, có thể thấy được thời gian đó, cô rất lo lắng cho hắn, nhưng cô sẽ không biểu lộ quá nhiều cảm xúc của chính mình.
Trò chuyện với nhau một lúc lâu, thức ăn đều đã đưa lên, Sở Phong không khách khí, cầm đũa lên, mà Lâm Nặc Y chỉ nhìn hắn ăn thôi.
“Thật sự không ăn chút nào sao?” Sở Phong hỏi nàng.
“Được, tôi sẽ ăn cùng cậu một chút.” Lâm Nặc Y đã ăn cơm tối từ lâu rồi, nhưng cuối cùng vẫn là cầm đũa lên.
Sau đó, cô đề cập khối ngọc thạch kia, bây giờ không ở trong Sinh Vật Thiên Thần, viện nghiên cứu Tiên Tần đã mượn nó rồi, nói là cầm đi nghiên cứu.
“Lão già này.” Sở Phong đem tình hình giao dịch cùng Tề Hoành Lâm nói tỉ mỉ với Lâm Nặc Y, cũng lấy ra khối ngọc thạch kia, để cô xem tỉ mỉ.
“Đúng vậy, tương tự với khối ngọc thạch trong Sinh Vật Thiên Thần, bên trong cũng có một hư ảnh giao long.” Lâm Nặc Y gật đầu nói.
“Chuyện này rắc rối rồi đây, bao giờ Sinh Vật Thiên Thần mới lấy khối ngọc thạch đó về?” Sở Phong hỏi.
“Bọn họ không dám không trả, chỉ là cần một thời gian thôi.”
Hai người đều có thể suy đoán được một số việc, viện nghiên cứu Tiên Tần có kỳ vọng không bình thường đối Sở Phong, cảm thấy có lẽ hắn có thể biết được bí mật của khối ngọc thạch, hắn sẽ tiếp tục tìm tới họ.
Bọn họ mượn khối ngọc thạch của Sinh Vật Thiên Thần, mục đích rất rõ ràng.
“Chờ tôi tới cửa, không lo ngại gì sao?” Sở Phong cân nhắc.
Lúc này, Lâm Nặc Y rất trịnh trọng, gương mặt hoàn mỹ bình tĩnh có chút nghiêm túc, gật đầu với Sở Phong, nói: “Có một số tài phiệt, tuyệt không đơn giản như bề ngoài đâu.”
Sở Phong lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi hắn cảm giác được Lâm Nặc Y đang nhắc hắn, phải cẩn thận một chút.
“Sau thời đại văn minh, đã phát sinh biến cố thần bí mấy lần rồi, có lẽ cũng có thể gọi là dị biến, đếm kĩ thì giờ hẳn là lần thứ năm.” cô nhìn Sở Phong nói.
Những lần trước quy mô khá nhỏ, thậm chí có thể không thèm để ý.
Lâm Nặc Y nói rất nghiêm túc: “Hiện giờ, các loại biến hóa mà chúng ta đã gặp, trước đây chưa từng xảy ra, người bình thường khó có thể tìm được dấu vết.”
Giờ khắc này, Sở Phong xuất thần, hắn nghĩ tới rất nhiều thứ.
Bỗng nhiên, điện thoại của Lâm Nặc Y kêu, cô đứng dậy đi tớ trước cửa sổ nghe điện thoại.
“Nặc y, con đang ở đâu thế?” một giọng nữ ôn hòa truyền ra.
“Con đang đi cùng một người bạn.” cô đáp.
“Vậy đừng về lúc này, sứ giả Iaman kia vẫn còn ở đây, ta đã nói với gã ta, con đã đi xa.”
“Vâng, con biết rồi.” Lâm Nặc Y kết thúc trò chuyện.
Cô quay lại chỗ ngồi, biết Sở Phong đều nghe được, liền nói: “Cô tôi gọi tới.”
“Sứ giả Iaman?” Sở Phong buông đôi đũa, hắn chẳng lạ gì người này nữa, khi bọn họ tây chinh trở về, từng nhìn thấy người này trong thung lũng sương mù ở cảnh nội Tân Cương.
Bề ngoài của tên Iaman này rất lễ phép, nhưng thực chất rất tự phụ và cao ngạo, không ngờ gã ta cũng đến thành Giang Ninh.
Lâm Nặc Y nhìn về phía Sở Phong, nói: “Hiện tại, tôi không có cách nào cho cậu mượn khối ngọc thạch kia. Nhưng tôi sẽ để người trong tộc đi thúc giục, mười ngày nửa tháng sau sẽ lấy ngọc thạch về.”
Sau đó, cô khẽ mỉm cười, nói: “Các cậu muốn đi núi Long Hổ, không ngại cho tôi đi cùng chứ?”
“Tên sứ giả kia làm khó dễ cậu sao?” hai mắt Sở Phong trong trẻo.
“Không, tôi chỉ không muốn thấy gã ta thôi.” Lâm Nặc Y lắc đầu, cô nhìn hắn, nói: “Gã ta là con người, đừng có nghĩ đến chuyện đổi mới bảng xếp hạng mỹ thực của cậu.”
Sở Phong ngạc nhiên, rồi sau đó cười cười.
Buổi tối, hắn đưa Lâm Nặc Y trở về, khiến Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu đang đợi hắn, kinh ngạc không thôi.
“Đây mới thực sự là em dâu phải không?” Đại Hắc Ngưu miệng thực khiếm, không sợ gây họa cho Sở Phong.
Lâm Nặc Y rất bình tĩnh, nhìn Đại Hắc Ngưu, bình tĩnh làm cho Hắc lão đại cảm thấy hỏi ngượng ngùng, mắt liếc trộm.
“Này, tiểu nha đầu, ngươi có thể đừng trấn định như vậy được không?”
“Chào Ngưu Vương, về sau nhờ các ngươi chiếu cố Sở Phong nhiều một chút.” Lâm Nặc Y lại nói ra một câu như thế, khiến Sở Phong cũng bị kinh ngạc.
“Khách khí cái gì, huynh đệ trong nhà cả. Hơn nữa, ngươi cũng không rời khỏi hắn, sao lại nói như thế?” Đại Hắc Ngưu đỉnh đạc nói.
Hoàng Ngưu hồ nghi, nhìn Lâm Nặc Y, trong mắt lưu động quang huy kim sắc, nhưng cuối cùng lắc lắc đầu, nó âm thầm lấy tinh thần truyền âm, nói cho Sở Phong biết, trên người cô gái xinh đẹp này có một tầng năng lượng thần bí rất kỳ dị.
Lâm Nặc Y cũng nhìn Hoàng Ngưu vài lần, hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu.
“Ngọc thạch bị người khác mượn mất rồi, ngày mai chúng ta đi núi Long Hổ trước, xem tình hình nơi đó như thế nào đã.” Sở Phong báo với hai con trâu, rồi sau đó sắp xếp một phòng cho Lâm Nặc Y, ở cạnh phòng của hắn.
“Sở Phong, ta cảm thấy, cô gái này hình như tinh thông một loại hô hấp pháp trong truyền thuyết, nhưng khó có khả năng, loại bí pháp này không thuộc thế giới này.” Hoàng Ngưu lặng lẽ nói.
Sở Phong giật mình, nhưng hắn tin tưởng, Lâm Nặc Y sẽ không làm hại hắn.
Sáng sớm, khi ăn sáng tại khách sạn, Bạch Hổ kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Nặc Y, tức khắc y trừng Sở Phong, đến bây giờ y còn chưa tin lời giải thích của em gái y, trước sau đều cảm thấy giữa hai người có gì đó.
“Nặc Y.” Hiển nhiên, Lư Thi Vận cũng nhìn thấy Lâm Nặc Y, tiến lên chào hỏi.