Lư Thi Vận cười rộ lên thật ngọt ngào, cũng rất trẻ trung, giàu sức sống.
Còn Lâm Nặc Y tuy rằng cũng cười, nhưng lại giống như tuyết liên trên thánh sơn vạn trượng băng tuyết, lãnh diễm khiến người ta cảm thấy cao không với tới được.
Đây là hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng, nhưng các cô lại ở chung hòa hợp, vừa ăn sáng vừa trò chuyện, tuổi trẻ bồng bột và vẻ đẹp mỹ lệ khiến các nam sĩ trong nhà ăn phải trầm trồ, ngay cả nữ nhân cũng phải quay đầu nhìn hâm mộ, lặng yên ngắm.
“Ngươi quá hoa tâm.” Bạch Hổ ngồi ở đối diện Sở Phong, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm , thấp giọng nói.
“Ta nói này, anh vợ, ngươi đừng đổ oan cho ta.” Sở Phong không sợ y, từ sau khi bị Bạch Hổ hiểu lầm, hắn cũng chẳng để tâm, mỗi lần nhìn thấy y đều xưng hô như vậy.
Bạch Hổ nghe thấy kiểu xưng hô này, đôi mắt như phun lửa.
Không hề nghi ngờ, Bạch Hổ mỗi lần đều muốn đánh hắn, nhưng kỹ không bằng người, căn bản không phải đối thủ của Sở Phong, nếu xông lên, phỏng chừng sẽ bị đánh một trận trước.
“Vòng tay đẹp quá.” Lâm Nặc Y nhìn thấy vòng ta trong suốt lấp lánh trên cổ tay Lư Thi Vận, lộ ra ngạc nhiên, cũng rất tự nhiên nhìn lướt qua Sở Phong.
Cô đã nhận ra, đây là vòng tay làm từ long giác, bởi vì trên cổ tay trắng nõn của cô cũng có một cái, là tối hôm qua Sở Phong đưa cho cô.
Lư Thi Vận đắc ý dào dạt, giống như thiên nga trắng kiêu ngạo, vênh mặt lên, mỉm cười nói: “Đây là ta cướp được đấy.”
Vương Tịnh cũng tặng cô một cái, nhưng cuối cùng cô không dám nhận, nhờ Lục Thông đem đi trả, nếu không sẽ chứng tỏ cô và Sở Phong có quan hệ mờ ám.
Cô cảm thấy mình còn nhỏ, sinh lực dồi dào, theo cách nói của cô, nếu thật bị ràng buộc sớm như thế, trở thành con dâu nhà người khác, nghĩ cũng thấy sợ rồi.
Lâm Nặc Y cười khẽ, nháy mắt tuyết trên núi tuyết tan, khiến Lư Thi Vận cảm thấy Lâm Nặc Y hiện tại rất xán lạn, phong thái mê người.
“Nặc Y, ngươi cái gì cũng tốt, chẳng qua quá lạnh, nhưng theo ta thấy rất nhiều nam nhân lại thích chinh phục băng sơn đấy. Họ muốn khiến băng sơn trở nên tan chảy, nhưng kết quả đều bị thương do lạnh, không làm gì được, haha.” Lư Thi Vận trêu chọc.
“Đừng nháo. Ta nghe nói ngươi có bóng ma tâm lý đối với các loại que nướng, là thật vậy sao?” Lâm Nặc Y cười trêu ghẹo, đây cũng thật xem như đùa giỡn.
Lư Thi Vận tức khắc trợn tròn đôi mắt, tức giận, hơn nữa liếc mắt nhìn một quầy bar đồ ăn ở nơi xa, nơi đó tựa hồ có một vài loại đồ nướng BBQ đặc sắc.
“Ngươi thật xấu.”
……
Núi Long Hổ, đan hà địa mạo điển hình, là cái nôi của Đạo gia.
Sau khi đào lớp đất có thể nhìn thấy sắc đỏ thắm, sơn thể tạo thành từ nham thạch màu đỏ, bởi vậy cũng tạo ra rất nhiều truyền thuyết.
Tương truyền, chất đất màu đỏ này là do máu của đại năng cổ đại nhuộm mà thành, do đó cũng làm cho phiến linh sơn này càng thêm quỷ dị và thần kỳ.
Nó là cái nôi của Đạo giáo, là một trong số các mật thổ cực kỳ quan trọng trong danh sơn thiên hạ, các thế lực lớn đều muốn phá được, nhưng chưa ai thành công cả.
Nhóm Sở Phong tới, đầu tiên là bay đến một thành phố lớn của khu vực này, rồi sau đó lại ngồi xe đến đây, xuất hiện ở một trấn dưới chân núi.
Nói là dưới chân núi, kỳ thật hiện giờ cũng cách xa núi Long Hổ hơn mười dặm, bởi vì không gian gãy xuất hiện, một diện tích lớn đều long trời lở đất.
“Tiểu tử, các ngươi cũng là dị nhân à? Thoạt nhìn không giống, ta khuyên các ngươi đừng đi mạo hiểm, phía trước phía sau cũng không biết tới bao nhiêu nhân mã, kết quả là người thì chết người thì bị thương, tất cả đều thất vọng mà về.”
Một vị lão hán khuyên Sở Phong, nói cho hắn hiện giờ Long Hổ Sơn quá hung hiểm, căn bản không tiếp cận được, ai đi lên thì người đó chết
Hơn nữa, ông ấy còn cẩn thận nói nhỏ, nếu yêu ma quỷ quái đi lên núi, sẽ chết thảm hại hơn, kia chân núi thường xuyên có một núi nhỏ xác của các sinh vật.
Sở Phong biết, kia khẳng định là thú vương.
Trấn trên, hơn phân nửa người đều chạy trốn, không dám ở nơi này nữa, bởi trong khoảng thời gian này các loại quái vật đều tới tá túc, quả thực là nơi đầu trâu mặt ngựa hội tụ.
Chỉ có số ít người lưu lại, trong đó chủ yếu là những người già.
Bởi vì những người già này tin rằng, núi Long Hổ là thánh địa, sẽ che chở bọn họ, chuyên trấn sát yêu ma.
Trên thực tế, bọn họ cũng biết đến sự tiến hóa, nhưng càng tin thần thoại truyền thuyết hơn. Họ tin rằng cái nôi của Đạo giáo sẽ áp chế tất cả dị loại và quái vật.
Đám Sở Phong cũng không tùy tiện hành động, đang đợi viện thủ đến, trong đó có hai đại cường giả tuyệt thế, là Hổ Siberia và Phượng Hoàng Vương, hiện tại cũng chưa thấy xuất hiện.
Bọn họ chuẩn bị quan sát địa hình trước, hiểu biết thêm về núi Long Hổ.
Mấy người ở trấn trên nghỉ ngơi một đêm, dưỡng đủ tinh thần.
Ngày thứ hai, khi bình minh vừa ló rạng, đoàn người lên đường, tiếp cận núi Long Hổ, không nhất định một hai phải tấn công, nhưng có thể tiếp xúc xem nơi này có cái gì.
Núi Long Hổ tắm ánh bình mình, xa xa nhìn lại, vô cùng thần thánh, toàn bộ ngọn núi được phủ một tầng ánh vàng nhạt, giống như thánh sơn vô thượng trong thần thoại hiện lên.
Hơn nữa, càng tới gần, vô luận là hai con trâu hay Sở Phong, Lâm Nặc Y và Lư Thi Vận đều cảm giác được một nhịp đập đặc thù.
Núi Long Hổ được bao phủ bởi vầng sáng màu vàng nhạt như đang thở, thở ra hít vào ánh mặt trời, tiếp dẫn năng lượng hồng nhật, khiến bản thân càng thêm thần thánh, tràn ngập lực lượng thần bí.
“Mảnh đất tốt.” Hoàng Ngưu thở dài.
Đứng từ nơi xa nhìn, liền có thể phán đoán ra, nơi này khó lường. Trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của nó tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Bởi càng xem nó càng giật mình, mơ hồ có dấu vết của một hô hấp pháp nào đó? Nếu không sao dãy núi lại thở ra hít vào ánh bình minh.
Núi Long Hổ, chữ viết và tượng Phật trên vách núi đá, cổ thụ cứng cáp, cảnh tượng cổ xưa mà đại khí hào hùng.
Không cần suy nghĩ nhiều, ngọn núi khác hẳn trước kia, lớn cũng không biết gấp bao nhiêu lần, bàng bạc hùng hồn, chống lại vòm trời.
Càng đi về phía trước, Sở Phong, Lâm Nặc Y, Bạch Hổ, Lư Thi Vận đều cảm thấy thực thoải mái, toàn thân ấm dào dạt. Nhưng Đại Hắc Ngưu lại thay đổi sắc mặt, Hoàng Ngưu cũng sẵn sàng trận địa đón địch.
“Trấn áp dị loại.”
Cuối cùng, Hoàng Ngưu nghiến răng nghiến lợi, nói ra mấy chữ như vậy. Nó chưa bao giờ coi mình là dị loại như trước, dựa theo cách nói của nó, nó mới là chính thống.
Nhưng hiện tại, nó nói ra những lời này, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mỹ lệ rất khó nhìn, nó cảm giác được cái gì.
“Sao lại thế này, ta cảm thấy tim đập nhanh, ở chỗ này không thoải mái.” Đại Hắc Ngưu nói, nó có cảm giác toàn thân phát lạnh.
“Ở cái địa phương này có lưu lại bút tích của đại năng cổ đại, nhằm vào dị tộc ngoài nhân tộc.” Hoàng Ngưu cười lạnh, vô cùng bất mãn, nó cho rằng đây là kỳ thị.
Đặc biệt là kẻ kiêu ngạo như nó, tính còn trẻ con, lao qua con đường cấm kị, là người đầu tiên đến thế giới này, nó có ngạo khí của chính mình.