Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 426 - Chương 442: Đại Năng Bút Tích (2)

Thánh Khư Chương 442: Đại năng bút tích (2)

“Mỗi ngọn danh sơn có một con đường, núi Long Hổ Sơn khiến người ta vừa hận vừa yêu.” Hoàng Ngưu tự nói.

Sở Phong lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn nhớ tới lai lịch của nơi này và rất nhiều sự thật lịch sử, tổ đình Đạo giáo cho tới nay đều có thiên sư tọa trấn, không dễ dàng rời khỏi.

Những thiên sư đó đều là người diệt yêu trừ ma giỏi trong truyền thuyết.

Nói như vậy, những lời đồn thời cổ đại không phải giả? Nơi này có lưu lại một chút năng lượng nhằm vào dị loại.

Một sợi lại một sợi mây tía từ mặt trời bay tới, hoàn toàn đi vào núi Long Hổ, làm núi này càng thêm rộng rãi, sáng rọi rực rỡ, giống như muốn tiếp nối thế giới thần thoại.

“Tử khí đông lai*?”

*Tử khí đông lai: khí màu tím từ hướng đông tới, đây là một loại khí tốt lành, mang đến bình an và may mắn.

Sở Phong chỉ ở phong thiền chi địa, hắn từng thấy cảnh tượng này ở núi Côn Lôn, sơn thể tự động tiếp dẫn mây tía, thứ này đối nhân thể tiến hóa có lợi rất lớn, là một loại năng lượng đáng sợ.

“Ngao……”

Một tiếng rồng ngâm ở phương xa truyền đến, mang theo phẫn nộ và không cam lòng, thanh âm như sấm sét, chấn dãy núi đều rung động, chuyện này làm cho những người ở đây biến sắc.

Đại Hắc Ngưu khiếp sợ, nó không có loại năng lực này, tuy rằng chưa tiếp xúc, nhưng nó cảm nhận được một khí cơ kinh người, thực lực vượt xa nó.

“Nơi này sớm đã có một người tàn nhẫn tới, tuyệt thế cường giả đang xuất kích?” Sở Phong kinh nghi.

Phương hướng truyền đến thanh âm là ở khu vực sau núi kia, không phải nơi này, hình như có cao thủ khủng bố bị thương, đang phát tiết phẫn uất.

“Núi áp chế chúng ta rất nặng, sau núi mãnh nhân hẳn là một vị thú vương.” Hoàng Ngưu phán đoán.

Bọn họ vòng quanh núi Long Hổ, nhanh chóng đi qua núi rừng, rồi sau đó chọn một ngọn núi có địa thế tốt, nhìn xa được khu vực sau núi Long Hổ.

Nơi đó trời quang mây tạnh, thời tiết phi phàm, rồng ngâm từng trận, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Ầm ầm ầm

Ngọn núi rung chuyển, thung lũng chấn động, có cao thủ khủng bố đang ra tay, như bị nhốt, muốn đánh vỡ ngọn núi.

“Ngao……”

Sau đó, một con rắn lớn màu đen bay lên, vượt sông núi, trường hợp kia thực sự khiến Bạch Hổ và Lư Thi Vận kinh ngạc đến ngây người. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tuyệt thế cao thủ bay ngang trời.

“Một con rắn lớn màu đen có sừng.” Đại Hắc Ngưu trợn tròn đôi mắt.

Trên đầu con rắn màu đen có một cái sừng, toàn thân đầy máu, thậm chí trên thân thể nhiều nơi bị đứt gãy, không biết nó gặp công kích như thế nào ở núi Long Hổ.

Nó qua sông khoảng một, hai nghìn mét, rồi sau đó thân thể hơi chạm đến ngọn núi, liền mượn lực lại lần nữa bay lên, hướng về phương xa bỏ chạy.

“Một vị cường giả Gông Xiềng cấp sáu.” Lâm Nặc Y nói, cô nhíu mày.

Lư Thi Vận cũng vô cùng kinh hãi, cái miệng nhỏ há hốc, vô cùng chấn động, một con rắn lớn quả thực đang bay.

Ngẫu nhiên gian, đuôi con rắn đen kia quất vào vách đá sẽ làm núi đá dập nát, vách núi sụp đổ, thậm chí lập tức tiêu diệt một ngọn núi.

Con rắn màu đen này vô cùng đáng sợ.

“Đây có thể xem như giao long không?” Sở Phong nghi vấn, nhìn về phía Hoàng Ngưu.

Hoàng Ngưu mở miệng, nói: “Sinh có một sừng, thoát khỏi phạm trù của rắn, nhưng còn không tính là giao chân chính, có thể gọi là giao xà.”

“Hắc long thái tử Nam Hải.” Lâm Nặc Y bỗng nhiên mở miệng.

“Cái gì, Nặc Y, cậu biết lai lịch của nó à?” Sở Phong kinh ngạc, nhưng nghĩ đến đại tài phiệt như Sinh Vật Thiên Thần, tin tức linh thông, hắn lại cảm thấy bình thường.

Không lâu trước đây, Lâm Nặc Y còn từng nói với hắn, mấy đại tài phiệt từng lên kế hoạch liên thủ, ra biển đi tìm thần thụ Phù Tang, nhưng lại gác lại.

Bởi vì, sinh vật trong biển quá đáng sợ, có một số quá mức cường đại, quan trọng nhất chính là số lượng nhiều, cường giả như rừng, vượt xa đất liền.

Tuy rằng chưa thực sự ra biển, nhưng Sinh Vật Thiên Thần lại biết một số tin tức.

Trong đó, có nghe đồn rằng, Nam Hải có hắc long thái tử đã từng phát ngôn ngông cuồng, muốn đổ bộ, cướp đoạt chùa Đại Lôi Âm, nơi tổ địa của Phật môn hoặc là đánh hạ tổ đình Đạo giáo.

Khi Lâm Nặc Y nói ra điều này, mấy người đều hít hà một hơi, hải tộc thật sự tới, muốn tranh đoạt danh sơn đại xuyên trên đất liền.

Bọn họ ý thức được, phiền toái lớn, đại chiến tranh đoạt trong tương lai sẽ vô cùng kịch liệt.

Rất lâu sau, Đại Hắc Ngưu thở dài: “Hắc long thái tử Nam Hải, một sinh vật Gồng Xiềng cấp sáu, vừa rồi thân thể suýt chút nữa bị đứt làm hai đoạn, chết ở sau núi Long Hổ, nơi này không khỏi quá khủng bố.”

“Nhìn ra được, nó bị nhốt ở đây ít nhất một đêm, vừa rồi xem như may mắn chạy thoát.” Hoàng Ngưu phán đoán.

Đây chỉ là sau núi, không phải con đường chính của núi Long Hổ.

Điều này làm cho mấy người đều nhíu mày, cảm thấy đau đầu, khó trách núi Long Hổ vẫn luôn không bị phá, xác thực đáng sợ, khắp nơi đều khó có thể tấn công.

“Ồ, Nặc Y, cô cũng ở nơi này à? Thật là có duyên.”

Một người nam thanh niên siêu trần thoát tục, toàn thân bao phủ hào quang trong suốt, hai chân cách mặt đất ba tấc, bay qua núi đá, lướt qua cỏ cây, gần như lăng không hư độ, giống như thần tiên, phiêu phiêu mà đến.

Gã ta nhìn Lâm Nặc Y, ánh mắt nóng bỏng, trong lúc lơ đãng có quét Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu vài lần, lại liếc nhìn Sở Phong một cái, trong mắt vẻ khinh miệt lóe lên rồi biến mất.

Gã nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, có khí chất phiêu dật từ không minh, vô cùng xuất chúng, đồng thời trên mặt của gã ta là nụ cười ôn hòa, nhìn về phía Lâm Nặc Y.

Mái tóc dài màu bạc rối tung, phát ra ánh sáng màu bạc, càng khiến khuôn mặt trắng nõn trở nên lấp lánh, đôi mắt xanh biếc, sóng mũi cao, ngũ quan tạo cảm giác đường nét rõ ràng.

Mặc dù là khuôn mặt người phương tây, nhưng lại vô cùng anh tuấn.

Iaman.

Lại là gã ta, vị sứ giả kia.

Sở Phong hay Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu, đều lập tức nhận ra, lúc tây chinh trở về, bọn hắn từng gặp người này ở thung lũng sương mù.

Lâm Nặc Y bình tĩnh không lay động, không trả lời gã.

“Sở huynh, lại gặp nhau.” Iaman mỉm cười, gã ta quay người nhìn về phía Sở Phong.

Sau khi Sở Phong nhìn thấy gã, thực tình không thích, bởi không phải lần đầu tiên gặp nhau, biết rõ người này không như bề ngoài xán lạn ấm áp, mà là kiêu ngạo từ nội tâm, tự phụ lại dối trá, nhưng gã che giấu rất tốt.

Nhưng Sở Phong vẫn gật đầu, chào hỏi gã.

“Lâu ngày không gặp, phong thái của Ngưu Vương càng hơn trước kia.” Iaman nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, sau đó gã cũng phất phất tay với Hoàng Ngưu, rất chu đáo.

Đại Hắc Ngưu không phản ứng với gã, vô cùng chán ghét gã, bởi nơ biết rõ gã dối trá. Lúc đầu gặp, xác thực người này nhìn có vẻ phong độ nhẹ nhàng. Nhưng sâu trong đáy mắt gã là khinh miệt và tự ngạo đã từng hiện lên trong lúc lơ đãng.

Mấy người phản ứng đều rất bình thản, Iaman vẫn rất ôn hòa, đi đến bên cạnh Lâm Nặc Y, đề cập chuyện lúc tại Giang Ninh, cảm tạ sự chiêu đãi của Sinh Vật Thiên Thần.

Bình Luận (0)
Comment