Lâm Nặc Y rất bình tĩnh, cô không giống Đại Hắc Ngưu thể hiện trực tiếp như vậy, cũng không giống Sở Phong quá mức qua loa, cô đạm mạc khách khí nói với gã vài câu.
Bên cạnh, Bạch Hổ nhìn khó hiểu, y không biết Iaman, chỉ nhìn bề ngoài tuyệt đối không phải người bình thường, lại có thần huy tràn ngập ở bên ngoài thân thể.
Nhưng tâm tư y chuyển không tính chậm, dù người này ôn nhuận như quân tử, nhưng từ phản ứng của hai con trâu và Sở Phong, người này cũng có chút phức tạp.
Iaman rất thong dong, mỉm cười gật đầu với Bạch Hổ cùng Lư Thi Vận, chào hỏi chu đáo.
Sở Phong đi thẳng về phía trước, hắn biết, Lâm Nặc Y đến núi Long Hổ chính là vì không muốn gặp mặt kẻ gọi là sứ giả này, nên tránh né ở ngoài.
“Iaman huynh, mời tới bên này, chúng ta trò chuyện chút.” Sở Phong nói, giải vây cho Lâm Nặc Y, không muốn nhìn cô bị dây dưa, dù người này rất có lễ tiết, từ đầu đến cuối đều cười nhiệt tình.
Bởi càng như vậy càng cảm thấy gã dối trá.
Lâm Nặc Y hai mắt lộ ra vẻ nhu hòa, cô nhìn Sở Phong một chút, nhưng rất nhanh lại thu lại. Kỳ thật cô không muốn để cho Sở Phong ra mặt, bản thân ứng đối là được rồi.
Bởi cô biết rõ sứ giả này không đơn giản, mặt khác sau lưng gã có lai lịch lớn.
“Được, Sở huynh. Lâu ngày không gặp, đang muốn tiểu tụ cùng ngươi trò chuyện chút.” Iaman cởi mở cười cười, lập tức cất bước đi tới.
Hoàng Ngưu nhíu mày, trên người của người này vẫn mang theo ngọn ngân đăng tuyết trắng kia, nhưng bấc đèn lại có ngọn lửa màu đen cháy, khiến nó rất kiêng kị.
Đây là một binh khí rất đáng sợ, cũng là lực lượng giúp Iaman dám hành tẩu trên đại địa phương đông, gã tự nhận là không sợ bất kỳ khiêu chiến nào.
Sở Phong mặc dù chán ghét gã, nhưng cũng không muốn lập tức trở mặt với gã, bình hòa nói chuyện với nhau, hỏi hành trình gã đến vùng đất phía đông thu hoạch như thế nào.
“Cũng không tệ lắm, cường giả tuyệt thế của phương đông có người rất rõ lí lẽ, đối với thần dụ svô cùng tôn trọng, quyết định khoan dung với Tịch Lặc, không truy cứu nữa.” Iaman nói.
“Ồ, vị cường giả nào thế nhỉ?” Sở Phong không tin, người này nhìn xán lạn, kỳ thật tuyệt không quang minh lỗi lạc.
“Kẻ nào tinh trùng lên não dám coi trời bằng vung, muốn bỏ qua cho Tịch Lặc vậy?” Đại Hắc Ngưu trừng mắt, sau đó nó cười lạnh nói: “Ta thấy ngươi đang thêu dệt chuyện vô căn cứ.” nó rất trực tiếp, tuyệt không khách khí.
“Ngưu Vương thật đúng là bá đạo, ngôn ngữ có vẻ thật thô lỗ.” Iaman bình thản nói , trong đôi mắt gã có thần mang hiện lên, đó là phong mang của gã, nhưng không hiển lộ.
“Chúng ta đến xem núi Long Hổ, còn muốn xem hay không?” Lư Thi Vận nói.
Lâm Nặc Y đi về phía cô, cùng quan sát với cô xung quanh núi Long Hổ, hiểu rõ tình huống thực ở nơi đây, Bạch Hổ tranh thủ thời gian đi theo, y lo em gái y sẽ xông loạn.
“Ha ha...” Iaman cười cười, liếc qua Sở Phong và hai con trâu, ánh mắt bên trong có tự tin, thần mang, không muốn cùng bọn hắn nhiều lời, không nhanh không chậm đi theo ở phía sau Lâm Nặc Y.
“Ta nhìn tên sứ giả này rất ngứa mắt, giả trang cái gì sói già vẫy đuôi, không phải chỉ là một con chó săn của ngoại vực sao? Còn tỏ vẻ sứ giả, ông nội nó!” Đại Hắc Ngưu ở phía sau lẩm bẩm.
Đương nhiên, đây là tinh thần truyền âm, phạm vi ba động rất nhỏ, chỉ có Sở Phong và Hoàng Ngưu có thể nghe được.
Mắt nó lộ ra hung quang, nói: “Có thể xử gã không?”
Nào chỉ có nó, Sở Phong cũng cảm thấy, nếu có thể giải quyết triệt để người này, nhanh chóng xuất thủ là tốt nhất.
Iaman này đang chạy vạy vì Tịch Lặc, chung quy là địch không phải bạn.
Hoàng Ngưu than nhẹ, nói: “Khó đối phó, trên người gã có ngọn ngân đăng kia không phải pháp binh bình thường đâu, bên trong là Thái Âm Hỏa Tinh, một khi tế ra, ngọn lửa màu đen bao phủ ngập trời, dù là sinh vật đột phá Gông Xiềng cấp sáu đều có thể sẽ bị thiêu chết.”
Sở Phong lấy tay vuốt ve Kim Cương Trác, trừ khi nhất kích tất sát, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.
“Pháp binh cấp này có thể hộ thể, trừ khi đánh nát ngọn ngân đăng kia trước. Nếu không khó mà giết được người này.” Hoàng Ngưu nói.
Nếu Sở Phong muốn động thủ, trừ khi lập tức đập nát ngọn bảo đăng màu bạc kia. Nếu không một khi Thái Âm Hỏa Diễm ngập trời, sẽ đốt núi chưng hồ, hủy diệt một chỗ.
Sau khi Đại Hắc Ngưu nghe nói, ánh mắt lộ ra ánh sáng nóng bỏng, ngọn ngân đăng này quá lợi hại. Nếu có thể đoạt được, vậy thì thật là một binh khí thuận tiện.
Iaman dừng bước lại, đứng ở phía trước, chờ Sở Phong và hai con trâu tới gần, gã mang theo nụ cười nhàn nhạt, không còn ôn hòa xán lạn như trước.
Bởi vì, lúc này Lâm Nặc Y đã đi xa.
Chính gã cũng biết, ba người đằng sau này không có hảo cảm với gã, từ lần trước gặp mặt đã thế rồi. Đồng thời một người, hai trâu này còn chẳng kính sợ chút nào.
Iaman hơi có lãnh ý, gã tự nhận là sứ giả, hành tẩu trên vùng đất phương đông này, ngay cả một kẻ gọi là Sở Ma Vương và hai con trâu cũng dám không cung kính với gã, quả thực khiến gã tức giận.
Trên thực tế, gã rất muốn sử dụng ngân đăng, lập tức tru diệt ba người. Nhưng không biết vì sao, gã luôn cảm thấy trên người ba người này có một loại uy hiếp nào đó, không dám coi thường vọng động.
“Ồ, sao ngươi không cười nữa, vừa rồi quang huy rực rỡ lắm mà, hiện tại sao lại nhìn chúng ta như thế?” Đại Hắc Ngưu nói.
“Ta đang đợi ba vị, muốn trò chuyện chút.” Iaman nhàn nhạt nói, thu liễm lại vẻ ôn hòa ban đầu, bởi vì gã cảm thấy không cần thiết, không cần che giấu đối với ba người.
“Ngươi muốn nói cái gì, trò chuyện một chút về núi Long Hổ sao? hay là muốn theo chúng ta đàm luận thần dụ?” Sở Phong không quan trọng nói, ứng phó rất qua loa.
“Núi Long Hổ đã sớm bị thần đoán định, các ngươi cũng đừng có si tâm vọng tưởng, nơi này ai cũng không bước lên được, các ngươi... haha.” Iaman kiêu căng, mang theo cười lạnh.
Điều này làm cho Đại Hắc Ngưu muốn đá cho gã một phát, nó càng cảm thấy tên chó săn sứ giả này không vừa mắt, thế mà còn xem thường ba người bọn họ.
Tiếp theo, Iaman nhìn về phía Sở Phong, nói: “Nghe nói ngươi và tiểu thư Nặc Y tốt nghiệp ở cùng một trường đại học, từng có tình cảm?”
“Ngươi điều tra ta?” Sở Phong nhìn gã, ánh mắt lộ ra lãnh mang.
Iaman bình thản nói ra: “Ngươi còn không đáng làm ta phải đi điều tra, ngươi không có tư cách kia. Ta chỉ chú ý Lâm tiểu thư nên mới phát hiện ra một số việc cô ấy từng trải qua.”
Hiện tại, gã hoàn toàn không che giấu, hiển thị rõ tự phụ.
Iaman rất ngạo mạn, nói: “Đồng thời, ta cảnh cáo ngươi, ngươi căn bản không có tư cách đi cùng một chỗ với Lâm tiểu thư. Tự rời xa đi, nếu không hạ tràng sẽ không tốt đâu.”
Lúc này, ngay cả Hoàng Ngưu cũng muốn chém gã, người này cậy vào có được pháp binh, mà không sợ hãi sao?
Đại Hắc Ngưu càng muốn lập tức động thủ, không quen nhìn loại người dối trá này, trước đó ra vẻ đạo mạo, hiện tại rốt cục lộ ra diện mạo thật.