“Ngươi cảnh cáo ta?” Sở Phong ngăn Đại Hắc Ngưu lại, nhìn về phía Iaman, nói: “Dựa vào cái gì, chỉ là chân chạy việc thay cái gọi là thần kia? Thân là tôi tớ của hắn ta, cảm thấy tài trí hơn người sao?”
Thanh âm của hắn không cao, nhưng lọt vào tai Iaman lại như đao cùn đâm tới, khiến gã khó chịu, lại còn nói gã là người hầu của thần, trong lồng ngực có một cỗ liệt diễm sôi trào.
Gã là sứ giả, thế mà lại bị người khinh thường như vậy, ánh mắt lập tức lạnh lẽo, cầm trong tay cây đèn màu bạc, một tầng ô quang tràn ra, bao phủ thân thể của gã.
Sở Phong châm chọc như vậy, bởi vì hắn muốn động thủ.
Thời cơ đã đến, hắn cảm nhận được khí tức của bất tử Phượng Hoàng Vương.
Đáng tiếc, Iaman đột nhiên phiêu nhiên lui về phía sau một khoảng cách, gã không muốn ra tay.
Iaman rất cẩn thận, từ đầu đến cuối gã có chút nhìn không thấu đối với Sở Phong và hai con trâu, luôn cảm thấy trên người bọn họ có lực lượng nào đó có nhất định uy hiếp đối với mình.
Đây là chỗ bất phàm của gã, thần giác nhạy cảm.
“Ta khuyên ngươi một câu, đừng có quấy rầy yên tĩnh của tiểu thư Nặc Y, cô ấy cùng nhất mạch thần của chúng ta có duyên, không phải dạng phàm phu tục tử như ngươi có khả năng ngưỡng vọng.” Iaman nói ra.
Sau đó, gã lại cười rộ lên, khôi phục vẻ dương quang, nói: “Chúng ta không cần giằng co, không phải địch nhân, nói không chừng về sau sẽ hợp tác.”
Gã xoay người rời đi, đến chỗ vắng người liền lôi điện thoại ra, liên hệ với ai đó, nói: “Tiền bối, ngài mau tới núi Long Hổ đi, Sở Phong ở chỗ này, không có cao thủ tuyệt thế bên cạnh, có thể tuỳ tiện đánh giết hắn.”
“Sứ giả cái gì chứ, không phải chỉ là một con chó săn sao? thế mà dám khinh mạn chúng ta, thật muốn lập tức giết gã.” trong mắt Đại Hắc Ngưu bốc hỏa.
“Đừng nóng vội, bất tử Phượng Hoàng Vương đã tới, đợi thêm Hổ Siberia đến, chúng ta liền lập tức động thủ, tiêu diệt gã. Tranh thủ đoạt lấy ngân đăng hoàn hảo không chút tổn hại.” Sở Phong nói.
“Tên nhãi này rất hận chúng ta, vừa rồi đã muốn động thủ, cuối cùng lại lùi bước.” Hoàng Ngưu nói.
“Chẳng lẽ gã muốn... chờ Tịch Lặc sao?” Sở Phong run lên, hắn sinh ra loại suy đoán này.
Sứ giả này đến phía đông, chính là để ra mặt cho Tịch Lặc, hai người cùng là phục vụ của thần kia, qua thời gian dài như vậy, có lẽ thương thế của Tịch Lặc hẳn là đã khỏi rồi.
Sở Phong truyền âm về phía cách đó không xa, nói: “Phượng Hoàng Vương, tạm thời không cần lộ diện, chờ tập sát Tịch Lặc.”
“Hi vọng Hổ Đông Bắc đến nơi đây sớm một chút, đúng lúc phục kích Tịch Lặc.” Đại Hắc Ngưu xoa tay.
Nếu hai vị cường giả đột phá Gông Xiềng cấp sáu cùng nhau chặn đánh, có lẽ có thể khiến Tịch Lặc nuốt hận.
Sở Phong cầm điện thoại trong tay, trước tiên liên hệ với bọn người Hùng Khôn và Hồ Sinh, khuyên bảo bọn họ không nên nhiều lời, phải nghiêm túc giữ bí mật Phượng Vương đến.
Đám người Hùng Khôn, Hồ Sinh tốc độ hơi chậm, lúc này còn không có tiếp cận núi Long Hổ, Phượng Vương rốt cục không ở bên cạnh mấy người, bọn họ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, cười cười nói nói.
Sau khi mấy người nhận được thông tri, đều lộ ra kinh sợ, vội vàng bàn bạc một phen, miễn cho lộ ra chân ngựa.
"Hi vọng Đông Bắc Hổ đến sớm một chút, nếu thật sự có thể phục kích Tịch Lặc ở chỗ này thì hoàn hảo!" Sở Phong nói.
Đại Hắc Ngưu lại lần nữa hỏi Hổ Siberia tới chỗ nào, chỉ hận nó không thể lập tức chạy tới, sớm một chút liên thủ đánh giết họa lớn trong lòng, Tịch Lặc.
"Nhanh, lão Hắc chờ ta, chúng ta cùng nhau đánh chiếm núi Long Hổ, đến lúc đó thành thánh làm tổ, bản vương lập tức tới ngay."
Đông Bắc Hổ ở bên kia hô, nó cũng rất chờ mong, bây giờ nó đã triệt để gia nhập trận doanh phương đông, cũng làm quen với Đại Lâm tự Lão Viên, Hoa Sơn Kim Sí Đại Bằng Vương, càng là xưng huynh gọi đẹ với một đám đại yêu ở núi Côn Luân, thời gian trôi qua phi thường thoải mái. .
Sở Phong thương lượng với hai con trâu, đến lúc đó nên ra tay như thế nào, nhất định phải nhất kích tất sát, Tịch Lặc không diệt trừ đối bọn hắn uy hiếp rất lớn.
"Ngọn ngân đăng trong tay Á Mạn mười phần đáng sợ, thời khắc mấu chốt có thể sẽ trở thành phiền toái lớn, có cần liên hợp với Bất Tử Phượng Vương giết gã trước không?" Hoàng Ngưu nói.
Nó hiểu rất rõ về "Pháp binh", ngọn đèn đó ẩn chứa Thái Âm Hỏa Tinh, cực kỳ phi phàm, nếu phát huy uy lực thật sự của nó, đoán chừng có thể để cho vùng núi này nham tương tung hoành, núi lửa phun trào, triệt để hủy diệt.
"Ta cũng muốn xử lý gã sớm một chút!" Trong mắt Đại Hắc Ngưu lộ hung quang.
Sở Phong nhíu mày nói: "Nếu như giết gã trước, chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ, lỡ như khi Tịch Lặc liên hệ với hắn, phát hiện không đúng xoay người rời đi, về sau trong bóng tối săn giết chúng ta, vậy sẽ càng đáng sợ."
Bọn họ quyết định, phải thường xuyên chú ý Á Mạn, một khi phát hiện mánh khóe, biết Tịch Lặc sắp đến thì sẽ lập tức ra tay với Á Mạn!
Bất Tử Phượng Vương đi tới, một bộ váy đen, thân cao chừng một trăm bảy mươi lăm centimet, cao gầy mà xuất chúng, trên người cô ta mang theo ánh lửa, mắt phượng lạnh lẽo, chỉ hận không thể lập tức tru sát Tịch Lặc.
Cô ta hẹn gặp đám người Sở Phong, nghe ý kiến của bọn họ, sau đó biến mất một lần nữa.
Sau khi bọn họ thương lượng một phen, cũng bắt đầu hành động, chú ý cử động của Á Mạn, cũng bắt đầu quen thuộc địa hình xung quanh, chuẩn bị cho đại chiến sắp diễn ra.
Sở Phong giẫm lên vách đá, đạp trên dây leo, như là một con Cầm Vương giương cánh, thỉnh thoảng lăng không hư độ xa vài trăm thước.
Ngọn núi chính của núi Long Hổ mang theo ánh sáng màu vàng sậm, thần thánh mà kinh khủng, bây giờ không ai có thể leo lên trên đó, hắn đương nhiên sẽ không mạo hiểm, chỉ đứng ở xung quanh đó quan sát.
"Lão Hắc, ta tới, còn có trăm tám mươi dặm, sắp đuổi tới." Tốc độ của Đông Bắc Hổ thực sự rất nhanh.
"Hổ ca, nên ẩn tàng thân hình, tuyệt đối không nên bại lộ, một hồi chúng ta muốn làm một phiếu lớn!" Đại Hắc Ngưu căn dặn.
"Có mua bán gì lớn?” Đông Bắc Hổ hỏi.
"Chuẩn bị phục kích một con dê béo, phương pháp hô hấp trên người nó rất đáng giá để xuất thủ." Hoàng Ngưu cầm điện thoại, nói với nó như vậy, chủ yếu là sợ sau khi Đông Bắc Hổ biết chân tướng trực tiếp bỏ chạy, không dám tham dự.
Bởi vì, con lão hổ này thật không có tiết tháo, nhất định phải lừa gạt nó trước mới được.
Đông Bắc Hổ nghe xong, cực kỳ hưng phấn, trợn tròn mắt hổ, hạ giọng nói: "Ta thích nhất là phục kích dê béo, đây là của sở trường của ta , chờ ta, tuyệt đối đừng có động thủ trước!"
Nó rất kích động, dặn dò mấy người nhất định phải chờ nó đến.
Hoàng Ngưu rất bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, loại chuyện tốt này làm sao có thể thiếu ngươi được, anh em tốt đồng cam cộng khổ, cẩu phú quý, chớ quên đi, một hồi mọi người cùng nhau hành động."
"Tiểu Hoàng, ngươi cũng thật thú vị!" Đông Bắc Hổ phấn chấn, cảm giác huyết dịch đều muốn sôi trào, nó thèm thuồng phương pháp hô hấp đã lâu, thứ này quá trân quý, một khi nắm giữ liền có thể nhanh chóng tăng chiến lực lên.