Hơn trăm dặm đường, đối với Đông Bắc Hổ mà nói, không đáng kể chút nào, nó cúi người xuống, hiển hóa ra bản thể, giẫm lên núi rừng, bước qua ngọn núi, trong phút chốc thì chạy tới.
Lúc này, bọn người Sở Phong đều quan sát kĩ vùng rừng núi này, các loại địa thế của núi Long Hổ đều thuộc nằm lòng.
"Tiểu Hoàng, lão Hắc, cuối cùng là phục kích ai vậy?" Đông Bắc Hổ đến rồi!
Nó yên lặng tiếp cận, gặp mặt mấy người, tròng mắt chớp động ánh sáng nóng bỏng, rất muốn lập tức lấy được một môn phương pháp hô hấp.
Sở Phong nhìn nó, gia hỏa này tham sống sợ chết, không có tiết tháo chút nào, một hồi nó sẽ bị dọa chạy hay là sẽ kiên trì tham chiến đây? Đó là một cái vấn đề lớn.
"Sở tiểu tử, ánh mắt đó của ngươi là sao, sao lại nhìn ta như vậy?” Đông Bắc Hổ quay đầu nhìn về phía Sở Phong.
"Hổ Vương, ta là lo lắng ngươi sợ hãi, một hồi vèo một tiếng không còn hình bóng, suy nghĩ nhiều nhìn ngươi hai mắt." Sở Phong khẽ cười nói.
"Ý gì!?" Đông Bắc Hổ xù lông, nó là cường giả đột phá sáu đạo gông xiềng, sao có thể bị khinh thị như vậy.
"Một hồi chúng ta phục kích Tịch Lặc." Hoàng Ngưu vẻ mặt rất bình tĩnh, trực tiếp nói cho nó biết.
"A!?" Khí thế của Đông Bắc Hổ lập tức suy yếu, ánh mắt lơ lửng không cố định.
Hoàng Ngưu nhìn nó, rất bình tĩnh nói: "Ngươi đã gia nhập Côn Luân, nhưng tại sao chưa bao giờ trở thành thành viên nòng cốt, ngươi biết không, ngươi chỉ còn kém một trận chiến mấu chốt nhất."
Đông Bắc Hổ phẫn uất: "Tiểu Hoàng. . . Ngươi lừa ta!"
Sở Phong mở miệng nói: "Hổ Vương, ngươi phải biết, Tịch Lặc hận nhất chính là ngươi và ta, ta san bằng Thần Thành của lão ta, ngươi đây, ngươi thì lâm trận bỏ chạy, còn quay đầu cắn ngược lại lão ta, đoán chừng lão ta còn hận ngươi nhiều hơn ta, hôm nay nếu như không thể diệt trừ lão ta, sau này chắc chắn ngươi sẽ chết tron tay lão.”
Đại Hắc Ngưu rất thành khẩn nói: "Hổ ca, lần này nếu như ngươi lại chạy thoát, Côn Luân và các anh em phương đông sẽ xem thường ngươi, đoán chừng cũng sẽ không nhận ngươi."
Hoàng Ngưu bổ đao nói: "Đến lúc đó, đoán chừng tất cả mọi người sẽ gọi ngươi là hổ chạy trốn, thanh danh xấu truyền khắp cả đông tây phương."
"Em gái ngươi!" Đông Bắc Hổ trừng mắt, nó cảm thấy lần này thật sự là không nên tới, bất đắc dĩ, đám người này lại bức nó đến góc tường, thật sự là không còn đường thối lui.
Nó có thể tưởng tượng, lần này nếu lại chạy trốn, thanh danh của nó cũng triệt để hủy, đến lúc đó vô luận là phương đông hay là phương tây cũng không thể tiếp nhận nó.
"Ba người các ngươi lừa ta!" Đông Bắc Hổ đau răng, cũng không còn hưng phấn và kích động như lúc nãy nữa, mắt bốc hung quang, chỉ hận không thể giết người diệt khẩu.
Nó chất vấn, chỉ bằng nó và ba người liên thủ, căn bản không thể nào là đối thủ của Tịch Lặc, dựa theo tình huống mà nó hiểu rõ, Tịch Lặc mạnh mẽ khủng khiếp, không thể địch lại.
Bất Tử Phượng Vương đúng lúc xuất hiện, quanh thân đều là liệt diễm, nhìn chằm chằm Hổ Vương, giọng nói hơi lạnh lẽo: "Con mèo nhỏ, lá gan nhỏ như vậy? Ngươi đi đi, ta tự mình đối phó lão ta cũng có thể đánh giết."
Đông Bắc Hổ chấn kinh, Bất Tử Phượng Vương còn sống?
Sau đó, nó lại tức giận, dù sao cũng là bách thú chi vương, thân thể huyết tính bị kích thích dâng lên, trực tiếp cả giận nói: "Thật coi ta là con mèo bệnh sao, lão tử không trốn, muốn xử lý Tịch Lặc!"
Rốt cục, bọn họ đàm phán xong xuôi, cùng nhau săn giết Tịch Lặc.
Đông Bắc Hổ và Phượng Vương biến mất , chờ đến khi Tịch Lặc xuất hiện!
Lúc này, Sở Phong và Hoàng Ngưu đi thẳng về phía trước, chú ý quan sát động tĩnh của Á Mạn, chỉ cần hắn ta dùng máy truyền tin, hoặc là rời đi, đó chính là tín hiệu quan trọng.
Lúc này, Á Mạn biểu hiện lễ phép mà nho nhã, đi theo bên cạnh Lâm Nặc Y, Bạch Hổ, Lư Thi Vận.
Hắn ta nhìn thấy mấy người Sở Phong theo sau, khóe miệng hơi vểnh, lộ ra vẻ chế nhạo, đứng tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi bọn họ theo kịp.
"Sở huynh, thật ra như vậy cũng tốt, từ phía xa đi theo là được, có chút phong cảnh mặc dù đẹp đẽ, nhưng cũng không phải là thứ mà ngươi có thể chiếm được.” Á Mạn lạnh nhạt nói.
Vừa nói hắn ta vừa lướt nhìn Lâm Nặc Y ở phía xa, sau đó lại liếc qua Sở Phong, dáng vẻ rất rõ lí lẽ, vì người khác mà suy nghĩ.
"Giả trang lão sói vẫy đuôi cái gì!" Đại Hắc Ngưu cực kỳ phản cảm hắn ta, rất muốn đạp cho hắn ta một móng.
Á Mạn không tức giận, ngược lại châm chọc Đại Hắc Ngưu nói: "Ngưu Vương, ta rất rất thất vọng với ngươi, tính tình của ngươi như thế này rất khó sống thọ được, trong lúc mơ hồ, ta hình như nhìn thấy thần báo trước, vận mệnh gần đây của ngươi sẽ có rất nhiều thăng trầm."
Trong lòng của hắn ta cười lạnh, bởi vì Tịch Lặc cũng sắp đến, đến lúc đó mấy người này không một ai có thể sống sót được, hắn ta không muốn tự mình động thủ, nhưng lỡ như có ngoài ý muốn, tuyệt đối phải bổ đao.
"A, ngươi thật đúng là có thể câu thông với thần linh, không biết có thể nhìn thấy chỗ khác biệt trong vận mệnh của ta và ngươi.” Sở Phong hững hờ nói.
Á Mạn nhìn hắn, lắc đầu nói: "Sở huynh, trong lúc mơ hồ ta nhìn thấy vận mệnh bi thảm của ngươi, ai, thật sự là đáng tiếc, ngươi cũng coi như bất phàm, tuổi tác con trẻ thì đã thành Vương, chỉ là kết thúc có chút đáng buồn."
Sở Phong cười nhạo nói: "Ngươi đang tiên đoán?"
Á Mạn ngạo nghễ nói: "Đây là tiên đoán của thần, ngươi không hiểu, ta là sứ giả của thần linh, nhiều khi sẽ thông linh, có thể nhận được gọi ý của thần. Ta có một loại cảm giác, quỹ đạo vận mệnh của Sở huynh đã trở nên mờ nhạt, đây là dấu hiệu của ngọn lửa sinh mệnh sắp tắt, tự giải quyết cho tốt đi."
Cách đó không xa, mấy người Hùng Khôn, Hồ Sinh trợn mắt hốc mồm, hai mặt nhìn nhau, nhưng đều không nói gì thêm.
Á Mạn nhìn về phía mấy người bọn họ nói: "Sau này mấy người các ngươi đi theo ta đi, con đường phía trước sẽ rất quang minh, một mảnh đường bằng phẳng."
Đám người Hùng Khôn, Hồ Sinh đã sớm biết được một bộ phận của kế hoạch từ Sở Phong, mặc dù trong lòng đang mắng to, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài.
"Trong vận mệnh mà ngươi nhìn thấy, chính ngươi lại có kết cục như thế nào, hiểu rõ không?” Sở Phong bình thản hỏi hắn ta.
"Quang huy sáng chói, cuối cùng thành thần." Á Mạn ngạo nghễ, tóc bạc bay phất phới, nở rộ quang huy, lúc này hắn ta cũng không còn che giấu nữa, liếc nhìn vùng rừng núi này nói: "Núi Long Hổ sẽ trở thành thần thổ, một mạch này của chúng ta chắc chắn sẽ đại hưng và quật khởi từ nơi này.”
Hắn ta nói xong những lời này, điện thoại hơi chấn động, hắn ta không có nghe, chỉ trả lời bằng tin nhắn, thông báo cho Tịch Lặc, không cần chần chờ, có thể động thủ!
Bởi vì, Tịch Lặc đã đến, cách mười dặm bên ngoài!
Cùng lúc đó, trong nội tâm Sở Phong cảm giác được một hồi run sợ, chỉ vì thần giác của hắn quá nhạy cảm, hắn biết, thời khắc mấu chốt đã đến.
Á Mạn phiêu nhiên lui lại, cố ý ra vẻ trách trời thương dân nói: "Sở huynh, tự giải quyết cho tốt, ngươi hẳn là nên tin tưởng vận mệnh."
"Có ý gì?" Hùng Khôn lẩm bẩm.