Á Mạn khinh miệt nhìn bọn họ, trần trụi không che giấu, bởi vì đã có thể xem kịch, cái gọi là Sở Ma Vương và hai con trâu đều sẽ chết thảm ở đây.
Hắn ta biết rõ, Tịch Lặc hận bọn họ thấu xương, một khi xuất thủ, tuyệt đối sẽ không chừa đường sống.
Á Mạn đứng trên một tảng đá, giễu cợt nói: "Từng vở bi kịch diễn ra trên thế gian, thần dụ biểu hiện, một ít người hèn mọn sẽ phải tiêu vong, thế nhưng mà bọn họ đến chết đều không rõ là mình chết như thế nào, thật là đáng buồn."
Á Mạn nở nụ cười nhạt, lấy tư thái nhìn xuống nhìn xem mấy người, hắn ta gọi Tịch Lặc tới, sắp kết thúc sinh mệnh của mấy người, hắn ta thấy, mấy người này rất buồn cười, đến chết cũng sẽ không minh bạch chuyện gì đã xảy ra.
Giờ phút này, Sở Phong đã thủ sắn Kim Cương Trác trong tay, trực tiếp liền muốn động thủ!
Đại Hắc Ngưu vô cùng khẩn trương, chỉ chờ Tịch Lặc tiếp cận, bước vào bên trong vòng mai phục của Đông Bắc Hổ và Phượng Vương, mấu chốt nhất chính là thành quả một kích đầu tiên của hai người đó, rất quan trọng.
Ngay cả Hoàng Ngưu cũng khuôn mặt nhỏ căng thẳng, hôm nay có chút mạo hiểm, nhưng vẫn là đáng giá, nếu không Tịch Lặc chữa khỏi vết thương, đến lức đó muốn ám sát lão ta sẽ càng khó hơn nữa.
Nơi xa, Đông Bắc Hổ còn có Phượng Vương đã bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch, đều sớm đã bịt kín lỗ chân lông, ngừng thở, từng thời từng khắc chuẩn bị tiến hành một kích tất sát!
Bọn họ biết, Tịch Lặc tới, thân là cường giả đột phá sáu đạo gông xiềng, gần như thông linh, vừa rồi Tịch Lặc tràn ra một tia dao động, không thể gạt được hai người.
Tịch Lặc lạnh lùng vô cùng, nhìn chăm chú rừng núi phía xa xa, nếu như không có cường giả tuyệt thế tọa trấn ở chỗ này, chính là để những người đó chạy trốn trước, cũng khó có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của lão ta.
Đây chính là tự tin của lão ta, đến cấp độ này của lão, không có mấy người có thể ngăn cản, dị nhân và dị loại cảnh giới thấp đối với lão ta mà nói, cũng yếu như là bù nhìn vậy.
Vèo một tiếng, lão ta bước chân dọc theo sơn lâm trực tiếp xông đến, giống như là Súc Địa Thành Thốn, nhanh đến mức để cho người ta líu lưỡi, lão ta chuẩn bị đại khai sát giới!
Lúc này Tịch Lặc rất lạnh lùng, không bình thản cười nói như lúc ở Vatican.
Nếu như nói người mà lão ta hận nhất, vậy chắc chắn là Sở Phong, dùng đạn đạo san bằng vườn thánh dược, hủy diệt vạn linh huyết dược của lão ta, để trong lòng lão ta đến bây giờ vẫn còn đang chảy máu.
Bằng không, lão ta rất có thể sẽ trở thành sinh linh đầu tiên đột phá bảy đạo gông xiềng.
Đến lúc đó, ai còn có thể ngăn cản lão ta? Một bước đi đầu, bễ nghễ cường giả của thiên hạ, bỏ lại bọn họ ở phía sau lưng, cướp đoạn các loại trái cây thần thánh ở khắp nơi.
Về phần vạn thần chi hương, chắc chắn sẽ bị lão ta nắm giữ, chiếm được cơ hội thành thần.
Lão ta đã đến, đứng ở trên một ngọn núi thấp, lộ ra chân thân, nhìn xuống đám người Sở Phong, đến lúc này đều không cần phải che giấu, đã thấy một người và hai con trâu.
"Hủy bảo dược của ta, đừng mơ có ai sống sót!" Lão ta nói nhỏ.
Sau đó, lão ta một bước phóng ra, từ trên ngọn núi thấp nhảy về phía trước, giống như là đang phi hành, dọc theo rừng núi, muốn đến dải đất kia, đánh giết mấy người Sở Phong.
Á Mạn thấy rõ, bởi vì hắn ta đang đứng đối diện với ngọn núi thấp đó, lộ ra nụ cười xán lạn, lại mở miệng với đám người Sở Phong: "Mấy vị, lên đường bình an."
Hắn ta cực kỳ tự phụ, bởi vì không tin là dưới tình huống đột kích của Tịch Lặc mà mấy người này lại dám động thủ với hắn ta, bên trong dự đoán của hắn ta, Sở Phong và hai con trâu sẽ sợ hãi, sau đó bỏ trốn, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị Tịch Lặc vô tình trấn sát.
Nhưng mà, chuyện xảy ra trong giờ khắc này vượt xa khỏi sức tưởng tượng của hắn ta, thay đổi trong nháy mắt!
Nơi xa, Tịch Lặc dọc theo rừng núi mà đi, ngay ở trong rừng cây, một con hổ lớn đầy màu sắc đột nhiên vọt lên, móng vuốt lớn bộc phát ra ánh sáng còn rực rỡ hơn cả mặt trời, từ phía sau lưng hướng vỗ tới Tịch Lặc.
Móng vuốt đó quá kinh khủng, lớn như một ngọn núi nhỏ, trực tiếp đánh tới, hư không kịch liệt chấn động mạnh!
Cùng một thời gian, một con Bất Tử Điểu vô thanh vô tức, mang theo liệt diễm màu đen, từ trong rừng núi hiện ra, như là xé rách hư không, tới trong phút chốc, từ một hướng khác hoành kích Tịch Lặc.
Xa xa, Á Mạn ngạc nhiên, tình huống như thế nào? Có người dám động thủ với một Tịch Lặc mạnh mẽ như vậy?! Phải biết, bản thân hắn ta nắm giữ ngân đăng, đều phải kiêng kị Tịch Lặc.
Oanh!
Sở Phong xuất thủ, mặc kệ bên kia có thành công hay không, bây giờ cũng là lúc giải quyết Á Mạn, nếu không tên thần sứ này sẽ lấy ra Thái Âm Hỏa Tinh, bọn họ sẽ gặp phiền phức lớn.
Kim Cương Trác sáng như tuyết long lanh, nở rộ hào quang rừng rực, xoay tròn, bay ra ngoài với vận tốc gấp mấy lần vận tốc âm thanh, cảnh tượng đó có chút doạ người, như là một viên sao chổi hoành không!
Cái vũ khí này cực kỳ kỳ dị, vốn chỉ nặng có một trăm linh tám cân, chỉ khi nào đem năng lượng trong thân thể rót vào trong đo mới biến thành nặng tới mấy vạn cân, phát sinh thay đổi đáng sợ.
Theo Sở Phong thực lực đại tiến, năng lượng thần bí rót vào đó cũng tăng thêm, nó hình như còn nặng hơn trước kia!
Kim Cương Trác đánh xuyên bức tường âm thanh, không khí bạo tạc, như là hỏa vân băng liệt, lúc này nó có lực sát thương trí mạng, chớp mắt đã tới.
Á Mạn bị sợ ngây người, trước đây không lâu hết thảy đều còn nắm trong tay, hắn ta khinh mạn mấy người trước mắt, cảm thấy bọn họ cái gì cũng đều không hiểu, lập tức sẽ biến thành vong hồn đáng thương.
Nhưng lại không ngờ tới, trong chốc lát phong vân đột biến.
Hắn ta cũng cấp tốc phản ứng, cầm ngân đăng trong tay, đưa ngang trước người, tế ra ánh lửa màu đen, muốn bảo hộ chính mình, đồng thời muốn đốt cháy những người này.
Nhưng mà, kinh nghiệm thực chiến của hắn ta không đủ, trước kia đều không có chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ chỉ có thể coi là vội vàng ứng đối.
Kim Cương Trác chớp mắt giết tới, tốc độ quá nhanh, đã vượt qua tốc độ phản ứng của hắn ta, mang theo khí thế khủng bố, sắp va chạm vào thân thể của hắn ta.
"Không!" Trong lòng Á Mạn sợ hãi, kêu to một tiếng.
Quang diễm màu đen nhảy lên, thời khắc mấu chốt, ngân đăng tự động bảo vệ thân thể của hắn ta, hình thành màn sáng, đồng thời kia ngọn đèn mang theo bàn tay của hắn ta lướt ngang, đặt ở trước người của hắn ta.
Chuyện mà Hoàng Ngưu lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, cái pháp binh này quá phi phàm, có thể tự động che chở người sở hữu nó, bấc đèn xán lạn, ánh lửa tràn ngập, bao trùm ở trước người Á Mạn.
Cảnh tượng rất đáng sợ, vốn là quang diễm màu đen khiêu động, lúc này giống như như là kim loại, biến thành chất rắn!
Hoàng Ngưu nói thầm một tiếng nguy rồi, gặp được phiền toái lớn, nếu như bị đối phương ngăn cản một kích này, sau đó thôi động Thái Âm Hỏa Tinh, người ở chỗ này đều sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.