Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 431 - Chương 447: Trọng Thương Cao Thủ Tuyệt Thế (1)

Thánh Khư Chương 447: Trọng thương cao thủ tuyệt thế (1)

Oanh!

Ra ngoài dự liệu của mọi người, một tiếng nổ lớn vang lên, Kim Cương Trác đập nát màn sáng đó như đang đập nát một tấm kính thủy tinh, đánh xuyên qua nó.

Đồng thời, nó trực tiếp đâm vào bên trên ngọn ngân đăng đó, giữa hai bên tỏa ra hào quang chói mắt, khiến cho người ta không mở hai mắt ra được.

Bên trên bấc đèn, liệt diễm màu đen bừng bừng, có lực lượng kỳ dị mãnh liệt, muốn đốt cháy Kim Cương Trác, nhiệt độ hừng hực đáng sợ dọa người.

Răng rắc!

Nhưng mà, giờ khắc này, ngân đăng lại truyền ra một tiếng vỡ vụn, như là đồ sứ rạn nứt, che kín vết rách, sau đó phịch một tiếng chia năm xẻ bảy.

"A!"

Á Mạn kêu thảm, cái tay cầm ngân đăng của hắn ta tại chỗ hóa thành một đám sương máu, sau đó lại bị sấy khô, ngay cả tàn xương cũng không có còn lại.

Hoàng Ngưu trợn mắt hốc mồm, nó thấy, món pháp binh đó rất lợi hại, cực kỳ khó lường, thế nhưng lại bị Kim Cương Trác trực tiếp đụng nát.

Nó cảm thấy mình còn đánh giá thấp cái vòng tay sáng loáng đó, so với nó tưởng tượng còn kinh người hơn.

Trên thực tế, Sở Phong đã sớm có cảm giác được, bây giờ đem năng lượng trong cơ thể rót vào Kim Cương Trác, nó nặng hơn, là hắn biết uy năng đã lớn hơn trước kia rất nhiều.

Ông!

Hư không rung động, Kim Cương Trác vừa rồi mặc dù tạm thời bị ngăn cản cản, tốc độ hạ thấp, nhưng dù sao nó còn chưa có dừng lại, vẫn đang kịch liệt xoay tròn, phù một tiếng, quẹt vào đầu vai của Á Mạn, trực tiếp chặt đứt một cánh tay của hắn ta.

Á Mạn kêu thảm, thân thể lảo đảo, hắn ta đầu đầy mồ hôi, cả người đầy vết máu, cực kỳ đau đớn khiến cho hắn ta khó mà chịu đựng, suýt nữa bất tỉnh đi.

"Thần sứ? Không có ngân đăng, ngươi tính là thứ gì!" Sở Phong lăng không mà đến, một cước đá xuống.

Phịch một tiếng, một cước này trực tiếp quét vào trên cằm Á Mạn, trong chốc lát, máu tươi văng khắp nơi, hắn ta bay ra ngoài.

Đại Hắc Ngưu vọt tới, cầm tử đồng trường đao trong tay, phù một tiếng, Hoành Tảo Thiên Quân, chặt đứt hai chân của hắn ta, cả người Á Mạn triệt để mất đi sức chiến đấu.

Kết quả này là do hai người hạ thủ lưu tình, muốn hỏi hắn ta một ít tin tức liên quan tới thần, bằng không, một cước đó của Sở Phong vừa hạ xuống, cũng đủ để cho đầu của hắn ta nát như dưa hấu.

Sở Phong lăng không mà đi, đều không có dừng lại, truy hướng Kim Cương Trác, nhanh chóng tìm được nó, vận dụng năng lượng tinh thần vận chuyển, vèo một tiếng bay đến trong tay của hắn.

Á Mạn sắc mặt trắng bệch, sau khi rơi xuống trên mặt đất, hắn ta gần như muốn bất tỉnh đi, khó mà tiếp nhận kết quả này, mấy con trùng đáng thương trong mắt của hắn ta lại nghịch tập như thế này.

Á Mạn thân thể cực kỳ đau đơn, mói ngã xuống đất cũng mất hết can đảm, hắn ta là sứ giả của thần linh, tự nhận là hơn người một bậc, vẫn luôn lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống Sở Phong và hai con trâu, nhưng bây giờ hắn ta thành cái gì?

Nhất là, lúc nhìn thấy ánh mắt của Sở Phong, trong lòng của hắn ta rung động, đó là đối với hắn ta trần trụi xem thường.

Á Mạn nổi giận trong lòng, khó mà chịu đựng, người mà trước đây hắn ta luôn khinh thường và miệt thị vậy mà có thể cho hắn ta một đòn mãnh liệt như thế này, khiến cho hắn ta từ trên đám mây rớt xuống vũng bùn.

Đến tột cùng là ai nhìn xuống ai? Nghĩ tới những thứ này, thân thể của hắn ta đau đớn đồng thời còn cực kỳ xấu hổ và giận dữ, chính hắn ta lại trở thành đối tượng bị người nhìn xuống và miệt thị.

Oanh!

Cách đó không xa, một tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến, cường giả tuyệt thế va chạm, động tĩnh quá lớn!

Trong rừng rậm, cự hổ nhiều màu sắc vọt lên, móng vuốt lớn như một ngọn núi nhỏ của nó trực tiếp vỗ trúng Tịch Lặc, tuôn ra quang mang chói mắt, giống như là đạn hạt nhân cỡ nhỏ phát nổ.

Cảnh tượng giữa không trung quá đáng sợ, dao động năng lượng phô thiên cái địa, khuấy động mà ra.

Tịch Lặc đúng là đại ý, bị hổ trảo nện ở trên lưng, cả người lão ta bay tứ tung, miệng ho ra máu, đây là một lần trọng thương, đánh cho lão ta suýt nữa sụp đổ.

Nếu không phải thời khắc mấu chốt, hai loại năng lượng quang và ám trong thể nội sôi trào, bảo vệ được ngũ tạng lục phủ, phóng tới toàn thân, rất có thể lão ta sẽ bị đánh chết.

Đông Bắc Hổ vì một kích này có thể nói là ấp ủ đã lâu, rất chuyên chú, lúc quan trọng nhất mười phần quả quyết tiến hành tập sát.

Vương giả của rừng rậm, chủ nhân của bách thú, thiên tính liền am hiểu đi săn, sau khi tiến hóa trở thành cường giả tuyệt thế tự nhiên vẫn giữ được thiên phú xuất sắc này.

Ầm ầm!

Cơ hồ cùng một thời gian, Bất Tử Điểu khống chế quang diễm màu đen, giống như một vòng mặt trời màu đen bay lên không, mãnh liệt đụng vào trên người Tịch Lặc, lực đạo quá nặng.

Lần này, một tiếng nứt xương vang lên trong thân thể của Tịch Lặc, lão ta bị thương tích càng nghiêm trọng hơn, xương sườn bẻ gãy ít nhất ba cây, thất khiếu chảy máu.

Đồng thời, sau khi thân thể của lão ta bị ánh lửa bao trùm về, xoẹt rung động, trong nháy mắt cháy đen, bị ngọn lửa của Bất Tử Điểu đã đột phá sáu đạo gông xiềng làm bỏng.

Nguyên bản lão ta có thể tránh được một kích này, bản lĩnh đánh lén của Bất Tử Phượng Vương không bằng Đông Bắc Hổ.

Nhưng mà, bây giờ Tịch Lặc đã bị trọng thương trước, bị một kích của Đông Bắc Hổ thành công đánh trúng, thân thể mất đi cân bằng, trọng thương khiến cho lão ta phản ứng chậm một bước.

Cho nên, lão ta gặp lần tổn thương thứ hai đáng sợ hơn.

"Các ngươi đều tìm chết!" Tịch Lặc gào thét, lão ta xông ra khỏi khu vực ánh lửa màu đen, lồng ngực chập trùng kịch liệt, trên người cháy đen từng mảng lớn, vết máu loang lổ, vô cùng chật vật.

Ngày xưa, lúc ở Vatican, Tịch Lặc bình thản mà thong dong, luôn nở nụ cười, giống như là một vị trưởng giả hiền hòa, nhưng hôm nay lão ta thật sự bị chọc giận.

Luôn luôn là lão ta tính toán người khác, bồi dưỡng vạn linh huyết dược ở trong vườn thánh dược, một trận chiến lừa giết nhiều vương giả như vậy, bây giờ lão ta lại gặp phải phục kích.

Lúc này, chiến lực của lão ta giảm mạnh, nhưng mà đấu chí lại càng thịnh vượng hơn, ở phía sau lưng, đôi cánh quang ám hiển hiện, một bên quang hoa sáng chói, một bên đen như mực.

Đây là át chủ bài cường đại của lão ta, một thân thể có được hai loại truyền thừa của phương tây, có hai loại năng lượng có thuộc tính đối lập nhau, khiến cho lão ta mạnh mẽ đến mức đáng sợ.

Oanh!

Lão ta nhào về phía Đông Bắc Hổ, căm tức nhìn nó quát: "Người, tên phản bội đáng xấu hổ này, nạp mạng đi!"

Đông Bắc Hổ cũng không thèm đếm xỉa, gầm thét, thân thể gấp gáp thu nhỏ, dài có hai ba thước, bởi vì thân thể quá to lớn dễ dàng bị công kích.

"Tịch Lặc, lúc trước ngươi bất quá chỉ là đang lợi dụng ta mà thôi, ngươi nghĩ bản vương là đồ ngốc sao, có câu nói là bỏ gian tà theo chính nghĩa, anh minh vĩ ngạn, nói chính là bản tọa." Đông Bắc Hổ gào thét.

Nó không có tiết tháo chút nào có thể nói, tự nhiên không sợ bị người vạch khuyết điểm, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, dáng vẻ ta là người có lý, muốn ăn thua đủ với Tịch Lặc.

Bởi vì, nó không có đường lui, Tịch Lặc bất tử, nó sẽ phải xong đời, sớm muộn cũng sẽ bị lão gia hỏa này săn giết.

Bình Luận (0)
Comment