Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 432 - Chương 448: Trọng Thương Cao Thủ Tuyệt Thế (2)

Thánh Khư Chương 448: Trọng thương cao thủ tuyệt thế (2)

"Tịch Lặc, ngươi cũng không cảm thấy ngại nói người khác đáng xấu hổ, còn có ai âm đọc hèn hạ hơn so với ngươi sao?!" Bất Tử Phượng Vương khẽ quát, cô ta một lần nữa hóa thành hình người, một thân váy dài màu đen bay phất phới, phía sau lưng năng lượng của ngọn lửa màu đen hóa thành cánh, để cho cô ta có thể ngự không mà đi, đánh giết tới.

Thực lực của Bất Tử Phượng Vương cực kỳ mạnh mẽ, còn mạnh hơn cả Hắc Long Vương, nếu không, lúc trước bị thương nặng như vậy làm sao có thể trốn chết được.

Oanh!

Cô ta lao xuống tới, trong lòng bàn tay phun ra một tia ô quang, hóa thành lợi kiếm, bổ về phía Tịch Lặc.

Tịch Lặc sắc mặt băng lãnh, không để ý đến Bất Tử Phượng Vương ở phía sau, mà là toàn lực ứng phó, muốn tập trung tinh lực giết một người trước, lão ta điều động đôi cánh quang ám, tộc độ tăng vọt, thẳng hướng Hổ Vương.

"Ngao, Tịch Lặc ngươi cái không biết xấu hổ, thật muốn liều mạng hả?" Đông Bắc Hổ vừa điên cuồng đối kháng vừa gào thét, vô sỉ quấy nhiễu lão ta.

Oanh!

Giữa không trung, sóng năng lượng lớn dao động kịch liệt, như là biển dung nham sôi trào, hừng hực, kinh khủng.

Đông Bắc Hổ ho ra máu, bị hào quang óng ánh phóng ra từ hai tay của Tịch Lặc chấn bay rớt ra ngoài, nó bị thương không nhẹ.

Ầm!

Đồng thời, đôi cánh quang ám của Tịch Lặc cũng kịch chấn, suýt nữa bị đánh tan, kia là công kích của Bất Tử Phượng Vương, lăng lệ bá đạo, chấn cho Tịch Lặc lần nữa ho ra máu.

"Giết!"

Tịch Lặc lạnh lùng vô tình, tránh né Phượng Vương, thân thể lướt ngang trên không trung, giương đôi cánh quang ám, lần nữa vồ giết về phía Hổ Vương, tựa hồ quyết định muốn tuyệt sát nó.

"Tịch Lặc, ông nội ngươi!" Đông Bắc Hổ nguyền rủa, nó bị để mắt tới, vô cùng nguy hiểm, mặc dù là hai đánh một, nhưng nếu tiếp tục nó sẽ là người chết trước, sau đó mới là Tịch Lặc.

"Hổ ca, lão ta đang muốn bức bách ngươi đào tẩu, ngàn vạn không thể lùi bước, lão gia hỏa này đang chơi tâm lý chiến với ngươi đó, lão ta biết ngươi có thể sẽ hóa thành hổ chạy trốn." Đại Hắc Ngưu ở phía xa hô.

"Móa nó, ta bị các ngươi hại chết!" Đông Bắc Hổ bão tố, nó cũng suy đoán ra, Tịch Lặc thăm dò tính tình của nó, đặc biệt nhằm vào nó, muốn tan rã đấu chí của nó, từ đó sợ quá chạy mất, sau đó lại dần dần đánh giết hai đại cao thủ bọn họ.

"Chết!"

Giờ khắc này, Tịch Lặc song quyền đột nhiên quang mang đại thịnh, khiến cho Phượng Vương và Đông Bắc Hổ đều lông tóc dựng đứng, loại lực lượng kia cực kỳ bá đạo, khó mà ngăn cản.

Quyền phải của Tịch Lặc có ánh sáng trắng như tuyết bắn ra bốn phía, phóng thích ra năng lượng thần thánh, quyền trái của lão ta thì đen như mực, ô quang lượn lờ, nắm giữ năng lượng âm nhu rét lạnh.

Oanh!

Lão ta vận dụng lực lượng cực điểm, song quyền cùng oanh sát về hướng Đông Bắc Hổ.

Lúc này, Bất Tử Phượng Vương thở dài, Tịch Lặc đúng là cực kỳ mạnh mẽ, đơn độc quyết chiến, ngay cả cô ta cũng không phải đối thủ, thực lực dị thường kinh khủng.

Cô ta có chút kinh hãi, lo lắng Đông Bắc Hổ ngăn không được, sẽ bị Tịch Lặc đánh tới tàn phế.

Ầm ầm!

Liệt diễm màu đen sôi trào, cô ta khống chế ánh lửa, dùng toàn bộ lực lượng đánh về phía Tịch Lặc, hi vọng ngăn cản thế công đáng sợ của lão ta, giúp Đông Bắc Hổ chống đỡ một kích này.

Đông Bắc Hổ da lông dựng đứng, nó gần như điên cuồng gào thét.

"Thật coi Hổ gia đây là con mèo bệnh hả!"

Lần này, nó há mồm phun ra một đạo xích hà, hoành không mà lên, hóa thành một tấm cà sa ánh sáng chói lọi, ngăn cản đôi nắm đấm đó.

Cái tràng diện này không chỉ có để Tịch Lặc khẽ giật mình, ngay cả Đại Hắc Ngưu và Hoàng Ngưu ở hậu phương đều trợn cả mắt lên.

Đây không phải cà sa của lão Lạt Ma sao? Lúc trước cái bảo bối này có thể ngạnh kháng công kích cuồng bạo của lão Sư Tử vô địch, có lực phòng ngự phi phàm.

Quả nhiên, Tịch Lặc sắc mặt biến đổi, song quyền của lão ta nện ở bên trên cà sa, sau đó kim sắc đường cong phía trên đó phản chấn ra một cỗ lực lượng hùng hồn.

Cùng lúc đó, liệt diễm màu đen cuồng bạo của Bất Tử Phượng Vương cuốn tới, đem Tịch Lặc bao phủ.

Xoẹt!

Tịch Lặc rống giận, phóng lên tận trời.

"May mắn là trộm được cà sa của lão Lạt Ma, bằng không, Hổ gia hơn phân nửa muốn bàn giao ở chỗ này." Đông Bắc Hổ xoa mồ hôi lạnh lẩm bẩm.

Lời này khiến cho Sở Phong cũng không còn gì để nói, gia hỏa này quả nhiên không phải loại tốt lành gì, thế mà đi trộm cà sa của lão Lạt Ma, bất quá đây cũng là một loại bản lĩnh , người bình thường làm không được.

Tịch Lặc ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm hai người đối diện.

Bất Tử Phượng Vương mang theo quang diễm, thân thể thon dài, lần nữa phát động công kích, đánh tới phía trước.

Đông Bắc Hổ hóa thành hình người, trong lòng của nó có tự tin, trực tiếp khoác cà sa lên trên người mình, hoành không mà lên hô: "Vô Lượng Thiên Tôn! Tịch Lặc, ngươi cái lão thất phu này, ngươi nạp mạng đi."

Nơi xa, Hùng Khôn lau mồ hôi nói: "Vị Hổ gia này, mình đeo cà sa miệng hô đạo hiệu, làm như vậy được không?"

Giữa không trung, đại chiến bạo phát kịch liệt, hai đại cường giả cùng nhau xuất thủ, áp chế Tịch Lặc.

May mắn là lúc đầu bọn họ đã đánh lén thành công, khiến cho Tịch Lặc bị trọng thương, nếu không ngay cả hai người hợp lực cũng đều chưa chắc là đối thủ của Tịch Lặc.

Thần sắc của Đại Hắc Ngưu, Hoàng Ngưu đều hơi có chút khó coi, từ biểu hiện của Tịch Lặc đến xem, lão ta còn có phần mạnh hơn lão Sư Tử vô địch!

Lúc trước, nếu không phải Bát Cảnh Cung, Ngọc Hư Cung, Bích Du Cung tam đại cung chủ tự mình đuổi giết lão ta, đoán chừng Tịch Lặc cũng sẽ không bị thương, người này quá mạnh mẽ.

"Kích thứ nhất không có giết chết lão ta, có chút không ổn." Đại Hắc Ngưu nói nhỏ, tập sát chưa thể thành công, bây giờ song phương chém giết như thế này, Tịch Lặc hoàn toàn có thể đào tẩu, ngày sau sẽ trở thành họa lớn.

Oanh!

Vùng rừng núi này bị hủy diệt, bị san thành bình địa, ba đại cao thủ chinh chiến, lực phá hoại kinh người.

Sở Phong vô thanh vô tức, hướng về phía trước mà đi, tay hắn cầm Kim Cương Trác, chuẩn bị xuất thủ.

Bởi vì, hắn lo lắng Phượng Vương và Hổ Vương liên thủ cũng không bắt được Tịch Lặc.

Phốc!

Vùng núi vỡ vụn, Tịch Lặc tại ho ra đầy máu, sắc mặt lão ta rất khó coi, bị bố trí đánh lén, thân thể của lão ta bị thương tích quá nặng, có chút lực bất tòng tâm.

Nhất là khi lão ta muốn chọn Đông Bắc Hổ làm điểm đột phá, sát thương nó, kết quả cái con hổ vô sỉ này sau khi trùm cà sa lên người lại có lực phòng ngự kinh người như vậy, rất là kháng đánh, khó mà hữu hiệu đánh giết.

"Tịch Lặc, ông nội người, luôn luôn tập trung đánh Hổ gia ta, đau chết ta rồi." Đông Bắc Hổ vừa liều mạng vừa gào lên.

Tịch Lặc sắc mặt âm trầm, lão ta cảm giác được, con hổ vô sỉ này đang cố ý kích thích lão ta, dẫn dắt lão ta không ngừng xuất thủ, muốn cho thương thế của lão ta không ngừng chuyển biến xấu.

"Hổ Siberia, chúng ta còn nhiều thời gian, ta chắc chắn sẽ chém đầu ngươi xuống!" Tịch Lặc căm hận nói.

Vèo!

Lão ta rất quả quyết, xoay người rời đi, không muốn dông dài ở chỗ này, nếu không có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng là, trước khi rời đi, trong mắt của lão ta lộ hung quang, để mắt tới Sở Phong, hận ý của lão ta với người trẻ tuổi này còn nồng đậm hơn cả Đông Bắc Hổ.

Bình Luận (0)
Comment