"Loại kiến cỏ tầm thường, đi chết!" Tịch Lặc lao xuống tới.
Sở Phong thấy thế, trực tiếp nâng tay lên, nắm lấy Kim Cương Trác liền muốn nện ra ngoài.
Tịch Lặc con ngươi co lại, mới nãy, lão ta tận mắt nhìn thấy tràng cảnh ngân đăng vỡ vụn, nội tâm kiêng kị, biết cái vòng tay nho nhỏ này ẩn chứa tuyệt đại uy năng, không thể tuỳ tiện đụng vào.
Lão ta trực tiếp tránh đi, hoành không ra ngoài cách xa hơn trăm mét, nhưng mà lão ta lại phát hiện, Sở Phong cũng không có ném ra, chỉ là làm bộ mà thôi.
"Tịch Lặc, ngươi chạy đi đâu!" Đông Bắc Hổ gào thét, truy sát tới, nó rất sốt ruột, nếu để cho Tịch Lặc chạy thoát, sau này nó cũng sẽ không có ngày nào được yên thân.
Qua chiến dịch này, Tịch Lặc chắc chắn sẽ càng hận nó hơn.
Bất Tử Phượng Vương cũng truy kích, mở ra môi đỏ, phun ra ánh lửa màu đen ngập trời, bao phủ Tịch Lặc.
Tịch Lặc hừ lạnh, quyết định muốn giết Sở Phong, lão ta nhanh chóng tránh né hai đại cao thủ, sau đó không ngừng thử tiếp cận Sở Phong.
Khi lão ta đánh tới một lần nữa, Sở Phong run tay ném ra một cái vòng tay sáng như tuyết, dùng tốc độ gấp mấy lần tốc độ âm thanh bay tới, quang mang rực rỡ.
Sưu!
Tịch Lặc tránh né, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười gằn, lại không kiêng kị, tiếp tục lao xuống.
"Mau lui lại, rời đi nơi này!" Bất Tử Phượng Vương ngăn cản Tịch Lặc, để Sở Phong thoát đi.
Đông Bắc Hổ nhìn vòng tay biến mất ở cuối chân trời, một trận tiếc nuối, nếu là đánh trúng Tịch Lặc thì tốt bao nhiêu.
Tịch Lặc va chạm với hai đại cao thủ, liều mạng chịu một chưởng, một lần nữa lao thẳng tới Sở Phong, khóe môi nhếch lên, tán mát ra sát khí ngập trời, lao xuống mà tới.
"Thứ côn trùng nhỏ yếu, chết đi cho ta!" Lão ta lãnh khốc vung nắm đấm, đập tới phía trước.
Oanh!
Nhưng mà, sau một khắc lão ta kinh dị, bởi vì ngân quang óng ánh khắp nơi như là mặt trời rực rõ, quá mãnh liệt, trực tiếp va chạm vào lão ta.
Cái này trọn vẹn đạt đến gấp năm sáu lần vận tốc âm thanh, ở cự ly gần như vậy, rất khó tránh né.
Tịch Lặc vừa kinh vừa sợ, vừa rồi không phải Kim Cương Trác đã bay mất sao, tại sao lại xuất hiện một cái? Lão ta tràn đầy không hiểu.
Lúc trước, Sở Phong tám trăm dặm bên ngoài thành Thuận Thiên nhìn thấy một cái mỏ bạc và một gốc cây kỳ quái, phấn hoa kỳ dị khiến cho kim loại ở chỗ đó hóa hình, có sự sống, hắn đã từng lấy được một khối kim loại bạch ngân quái dị ở chỗ đó, mang về Ngọc Hư Cung, đại bộ phận bị Lục Thông đưa vào phòng thí nghiệm, còn có một khối nhỏ được luyện chế thành vòng tay, đưa cho Sở Phong.
Trên thực tế, Kim Cương Trác bây giờ của Sở Phong chính là tham khảo vòng tay bạch ngân trước đó mà tế luyện thành dưới gốc thánh thụ luyện binh trên núi Côn Luân.
Hắn mới ném ra lúc nãy chính là cái vòng tay trước đó, bây giờ đập ra mới thật sự là Kim Cương Trác.
Tịch Lặc lại muốn tránh né thì đã không còn kịp.
Phốc!
Toàn bộ cánh tay phải của lão ta bị đánh trúng, trực tiếp nổ tung, máu bắn tứ tung, toàn bộ cánh cụt tận gốc.
Không thể không nói, sinh vật đột phá sáu đạo gông xiềng cực kỳ đáng sợ, cánh tay đó không có bị nổ thành sương máu, mà chỉ bị đứt rời ra thôi, máu tươi tuôn ra.
Tịch Lặc trước mắt đen nhánh, cực kỳ đau đớn khiến cho thân thể của lão ta lảo đảo, suýt nữa cắm đầu xuống đất, phải biết trước đó lão ta cũng đã bị trọng thương.
Oanh!
Bất Tử Phượng Vương giết tới, một kích đánh vào trên người của lão ta, khiến cho lão ta bay ra ngoài lần nữa.
"Ngao!"
Đông Bắc Hổ gào thét, cũng đập tới một quyền, đánh cho Tịch Lặc cả người là máu, lần nữa bay tứ tung.
Một quyền này của Đông Bắc Hổ lực lượng lớn lạ thường, đủ để đập sập một đỉnh núi nhỏ, một tiếng ầm vang đánh lên trên người Tịch Lặc, khiến cho xương cốt trong người lão ta vang rền, xương ngực đứt gãy một mảng.
"Phốc!"
Tịch Lặc miệng phun bọt máu, ngay cả con mắt và lổ tay đều đang chảy máu, cả người tung bay, như là một con người rơm, bị trọng thương khó mà tưởng tượng được.
Giờ khắc này, lão ta suýt chút nữa thì bất tỉnh đi, trước mắt đen ngòm, rõ ràng cảm nhận được thể lực của mình sắp chống đỡ hết nổi.
"Ngao rống!"
Đông Bắc Hổ gào thét, tung người một cái, vượt qua tốc độ âm thanh, đồng thời mang theo cuồng phong, nhưng tảng đá to bằng cái thớt xung quanh tung bay, một ít đại thụ bị nhổ tận gốc, vân tòng long phong tòng hổ, phi thường dữ dằn.
Đông Bắc Hổ tay phải hóa thành một cái móng vuốt lớn cực kỳ sắc bén, nhanh như thiểm điện, trực tiếp chộp vào trên người của Tịch Lặc.
"Phốc!"
Tịch Lặc thân thể nở rộ thần quang, lực lượng thần bí chảy xuôi, bảo hộ bản thân, nhưng vẫn bị xé ra mấy đạo vết thương sâu tới xương, huyết dịch văng khắp nơi.
Nhất là ở chỗ ngực, nơi đó suýt nữa bị đào ra một cái lỗ máu, bởi vì một móng vừa rồi chính là chiêu hắc hổ đào tâm rất nổi tiếng, cũng có thể coi đó là đại sát chiêu của tộc hổ.
Tịch Lặc gầm nhẹ, lão ta đứng đó, thân thể giống như là có hỏa diễm đang đốt cháy, phóng xuất ra dao động năng lượng doạ người, lão ta thật sự bị chọc giận.
Lão ta không tiếc trả giá một cái giá lớn mà thiêu đốt tinh huyết, giải phóng sức mạnh tiềm năng trong cơ thể, mặc dù như vậy sẽ khiến cho bản thân đại thương nguyên khí nhưng lão ta cũng mặc kệ, nếu không làm như thế có thể sẽ chết ở chỗ này.
Ầm!
Lão ta chọi cứng với móng vuốt lớn của Hổ Vương, cực lực ngăn cản.
Oanh!
Công kích của Bất Tử Phượng Vương cực kì bá đạo, lăng lệ, so với Đông Bắc Hổ còn mạnh hơn, mang theo ánh lửa, quang diễm màu đen từ trong lỗ chân lông của cô ta phun ra kèm theo đó là một tiếng phượng hót.
Có thể thấy rõ ràng, đoàn năng lượng đó hóa hình, trở thành một con Phượng Hoàng màu đen, sinh động như thật, ầm vang một tiếng, phóng về phía Tịch.
Một kích này phá hủy toàn bộ vùng rừng núi nơi đó, mấy chục mấy trăm cây đại thụ che trời đứt thành từng khúc, trở thành tro tàn, về phần mấy vạn cân nham thạch thì bị nổ nát, sau đó lại hóa thành nham tương.
Đông Bắc Hổ một cái hổ vồ, mau chóng tránh đi, ngay cả nó đều kém chút bị dìm ngập ở nơi đó.
Chủ yếu là Bất Tử Phượng Vương giết đến đỏ cả mắt rồi, dựng dục ra một đòn sát chiêu như thế này, hơi có vẻ vội vàng, chỉ vì nhanh chóng hữu hiệu phế bỏ Tịch Lặc.
Một kích này xác thực tương đối đáng sợ, Tịch Lặc bị đánh bay tứ tung, nửa người tất cả đều là máu, rất nhiều nơi xương cốt đều lộ ra, cũng bị bỏng nghiêm trọng.
Tất cả hết thảy đều là bắt đầu từ khi Sở Phong đánh ra Kim Cương Trác, sinh sinh xé rách một cánh tay của Tịch Lặc, khiến cho chiến lực của lão ta giảm mạnh, tiếp theo bị Hổ Vương và Phượng Vương liên tiếp tấn công, bây giờ thân thể của lão ta càng suy yếu.
Tịch Lặc nhục thân đau đớn không chịu nổi, không phải lão ta không muốn chạy trốn đi, mà là bị hai đại cường giả giáp công, ngăn ở nơi này.
Vừa rồi, chỉ trong chốc lát mà thôi, lão ta suýt chút nữa là bị đồ sát.
"Giết!"
Lão ta giãy dụa lấy, muốn phá vây ra ngoài, bây giờ ham chiến sẽ chỉ tự tìm đường chết, mỗi lưu lại thêm một nháy mắt, lão ta liền cách tử vong gần thêm một chút.
Bất quá, Bất Tử Phượng Vương và Đông Bắc Hổ giết đến đỏ cả mắt rồi, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, toàn lực ứng phó, chặn đánh lão ta.