Tịch Lặc thân pháp trong nháy mắt phiêu hốt, chợt trái chợt phải, hai mắt của lão ta nổ bắn ra hữu hình ánh sáng dài hơn ba thước, như hai thanh thần kiếm, nhìn chằm chằm Sở Phong, tinh thần của lão ta tập trung độ cao, bảo đảm có thể hữu hiệu tránh đi cái vòng tay sáng như tuyết đó.
Một phương hướng khác, Hoàng Ngưu trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, có chút khẩn trương, lỡ như thất thủ đánh không trúng Tịch Lặc, Sở Phong không chết cũng phải hấp hối.
Tịch Lặc tinh thần kéo căng cao độ, nhưng chủ yếu là đang đề phòng Kim Cương Trác của Sở Phong, không để mắt đến đứa nhỏ xinh đẹp ở một bên khác.
Bây giờ Hoàng Ngưu nhìn bất quá năm sáu tuổi, mái tóc vàng mềm mại, gương mặt tinh xảo, mắt to chớp, thấy thế nào đều không có nguy hiểm.
Ông!
Không khí bạo tạc, Kim Cương Trác vượt sáu lần vận tốc âm thanh bay ra!
Nó cực điểm sáng chói, ánh sáng trắng như tuyết nở rộ, như là một vầng mặt trời hoành độ hư không, đánh về phía Tịch Lặc.
Nơi xa, Á Mạn hô to, muốn nhắc nhở, nhưng căn bản vô dụng.
Vòng tay sáng loáng phù một tiếng, đánh xuyên qua thân thể của Tịch Lặc, khiến cho nhục thân đang nở rộ thần huy của lão ta lão đảo một cái, một mảng lớn huyết vũ phiêu tán rơi rụng.
Kim Cương Trác từ phía sau lưng của lão đánh tới, xuyên thấu thân thể của lão ta, có được lực phá hoại to lớn, lá phổi của lão ta bị đánh chia năm xẻ bảy, phía ngực phải càng là nổ tung, xuất hiện một cái huyết động trước sau trong suốt.
Hoàng Ngưu thầm than đáng tiếc, không có đánh trúng trái tim của lão ta, nếu khong một kích này cũng đủ lấy mạng của lão ta.
Bất quá bây giờ Tịch Lặc lại bị suy yếu một mảng lớn, Đông Bắc Hổ, Bất Tử Phượng Vương đủ để đánh chết lão ta.
Nhưng mà, sau một khắc Hoàng Ngưu kinh dị, bởi vì trong mắt Tịch Lặc mang theo hào quang cừu hận, dù là bị trọng thương, vẫn như cũ nhào về phía Sở Phong, khoảng cách quá gần, một chưởng rơi xuống, quang mang nở rộ.
Keng!
Sở Phong tế ra phi kiếm đỏ thắm, như là ráng chiều thiêu đốt, chiếu rọi hư không, sáng rực khắp nơi.
Phù một tiếng, tay phải của Tịch Lặc bị đâm trúng, huyết dịch tóe lên.
"Ừm? !" Kết quả này không chỉ có khiến cho Sở Phong giật mình, ngay cả Tịch Lặc cũng con ngươi nhanh chóng co rút lại, lão ta biết đã hỏng, tự thân tiêu hao quá mức, năng lượng trong thân thể nhanh khô kiệt.
Nếu không với lực lượng bá đạo của lão ta, làm sao có thể ngăn không được một kích như thế này, cho dù là phi kiếm, cũng khó có thể chém giết lão ta.
Tịch Lặc rất quả quyết, cho dù hận Sở Phong thấu xương, lão ta cũng bỏ qua, trực tiếp chạy vào núi Long Hổ.
Sở Phong thấy thế, tế ra phi kiếm, cực tốc truy sát.
"Lão thất phu chạy đi đâu!" Đại Hắc Ngưu phi nước đại, cũng một đường truy sát mà tới.
Tịch Lặc quả quyết leo núi, Sở Phong theo vào, cùng nhau bước vào tổ đình của Đạo giáo!
"Lão già ngươi còn muốn đi vào tổ đình của Đạo giáo? Núi Long Hổ há lại có thể để cho ngươi khinh nhờn, trốn chỗ nào!" Đại Hắc Ngưu ở phía sau lảm nhảm một tiếng.
Đồng thời, nó đem tử đồng trường đao trong tay vứt ra ngoài, ông một tiếng, trường đao dùng vận tốc gấp mấy lần vận tốc âm thanh vạch phá bầu trời, hướng về Tịch Lặc bay đi.
Nơi xa, Bạch Hổ, Lư Thi Vận nghẹn họng nhìn trân trối, cao thủ tuyệt thế Tịch Lặc uy chấn đông tây phương lại chật vật như thế, bị đuổi giết trên trời không đường, dưới đất không cửa.
Mà Á Mạn thì tuyệt vọng, xụi lơ ở nơi đó, ngay cả Tịch Lặc đều bị đánh bại, sẽ còn ai đến cứu hắn ta? Trước đây hắn ta ngạo nghễ đi lại ở phương đông, tự tin vô cùng, nhưng bây giờ sắp trở thành tù nhân.
Bên trên núi Long Hổ, Tịch Lặc bỗng dưng dừng bước, cảm giác được vùng đất này nguy hiểm.
Xoẹt!
Đại Hắc Ngưu ném tới tử đồng trường đao, suýt nữa bổ trúng Tịch Lặc, bay sát qua thân thể của lão ta, cắm vào bên trong nham thạch ở phía xa xa!
Sở Phong cũng dừng bước, phi kiếm đỏ thẳm bay là đà trước người hắn, lúc nào cũng có thể phát ra một kích lăng lệ.
Đằng sau, Đại Hắc Ngưu đuổi tới trên núi, chỉ là mới leo núi mà thôi, trong lòng nó liền rung động một hồi, lồng ngực buồn bực, cảm giác đặc biệt không thích ứng.
Bất Tử Phượng Vương, Đông Bắc Hổ cũng là như thế, đều đã dừng bước, cau mày, khí tức ở chỗ này quá quỷ dị, áp chế bọn họ, khiến cho bọn họ cũng không khỏi cảnh giác.
Mấy người không dám nhanh chân leo núi, cẩn thận tiến lên.
"Nơi này áp chế dị loại!" Hoàng Ngưu nhỏ giọng nói.
Bên trên núi Long Hổ khí tượng phi phàm, một gốc một gốc cổ thụ, như là rồng già ẩn núp, cho dù là vách núi trụi lủi, cũng có cảnh tượng phi phàm, lưu động ánh sáng óng ánh.
Nơi này vẫn chỉ là chân núi, còn cách đỉnh núi xa lắm, vậy mà đã hiện ra rất bất phàm.
Sở Phong nhìn chằm chằm Tịch Lặc, hắn cảm giác được đối phương đang suy yếu, đây là cơ hội tốt nhất để diệt trừ người này, chỉ là tại sao bọn người Bất Tử Phượng Vương, Đông Bắc Hổ không đi lên?
Rất nhanh, hắn hiểu được, giống như Hoàng Ngưu vừa mới phẫn uất nói, núi Long Hổ trấn áp dị loại, mặc dù bọn họ đều đang đi lên nhưng vẻ mặt rất ngưng trọng, tốc độ rất chậm.
Tịch Lặc tiến thối lưỡng nan, phía sau có người chặn lấy, phía trước cũng gặp nguy hiểm.
Xoẹt!
Sở Phong xuất kích, tế ra xích hồng phi kiếm, chém về phía Tịch Lặc, cũng không thèm cố kỵ cái gì nữa, bây giờ lão gia hỏa này vô cùng suy yếu, là cơ hội tốt nhất để giết lão ta.
Kiếm thể dài bằng bàn tay, tỏa ra ánh sáng lung linh, tiên diễm như san hô đỏ, mang theo ánh sáng long lanh, quang trạch óng ánh, kèm theo đó là dao động năng lượng đáng sợ, chém thẳng về hướng Tịch Lặc.
Vèo!
Tịch Lặc lướt ngang qua một bên, trong phút chốc quay đầu, con ngươi lạnh lẽo thấu xương, lão ta cảm thấy rất biệt khuất, một người trẻ tuổi mới đột phá bốn đạo gông xiềng cũng dám theo đuổi giết lão ta, chuyện này nếu như xảy ra khi lão ta còn mạnh mẽ thì chính là một chuyện cười.
Hơn nữa, người trẻ tuổi này có đại thù với lão ta, lão ta chỉ hận không thể lập tức chém giết, nhưng bây giờ lại lực bất tòng tâm.
Không hề nói gì, Sở Phong nhìn ra hư thực của lão ta, toàn lực ứng phó, khống chế phi kiếm, điên cuồng tấn công Tịch Lặc.
Một sát na, chỗ này có kiếm khí bắn ra bốn phía, ánh nắng chiều đỏ khuấy động, phi kiếm dài bằng bàn tay như là một con Giao Long, tung bay ở chỗ này, vây quanh tấn công Tịch Lặc.
Tịch Lặc rất mạnh, không ngừng tránh né, không dám tranh phong, nhưng dù vậy lão ta vẫn bị thương, bàn tay trái máu tươi chảy đầm đìa.
Phốc!
Một lần nghiêm trọng nhất, phi kiếm xoay quanh, sát cổ của lão ta, suýt nữa cắt đứt cổ họng của lão ta.
"Nếu còn bức ép ta như vậy, đừng trách ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi.” " Tịch Lặc lạnh giọng nói.
"Không chết không thôi!" Sở Phong lạnh lẽo đáp lại, ban đầu khi ở vườn thánh dược suýt nữa bị lão gia hỏa này hố chết, nhiều vương giả mất mạng như vậy, hắn chỉ tương đối may mắn mới thoát ra được.
"Đừng ép ta liều mạng chạy trốn, đi giết cha mẹ của ngươi!" Tịch Lặc mặt mũi tràn đầy băng sương, ánh mắt hung ác nham hiểm, lão ta đang uy hiếp Sở Phong.