Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 436 - Chương 452: Thiên Sư Hàng Yêu Thuật (2)

Thánh Khư Chương 452: Thiên Sư hàng yêu thuật (2)

Hết sức rõ ràng, lão ta bị buộc đến một bước này, cũng có thể coi là đã cùng đường, nếu không đường đường là một Tịch Lặc mạnh mẽ như lão ta cũng không thèm chơi uy hiếp đe dọa.

Sở Phong trong lòng nổi sóng chập trùng, điên cuồng xuất thủ, tuyệt không thể buông tha cái tên điên này, hắn biết Tịch Lặc hận hắn thấu xương, muốn trảm tuyệt hậu hoạn, tốt nhất là đánh chết lão ta tại chỗ này.

Tịch Lặc lạnh lùng quay đầu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên xông lên phía trên núi.

Xích hồng phi kiếm như là Giao Long, ở phía sau truy kích, phù một tiếng, chém ra một vết rách trên lưng của lão ta.

Tịch Lặc tức giận, chuôi cổ kiếm của lão ta đã bị mất, lúc bị ba kẻ hung hãn của Bát Cảnh Cung, Ngọc Hư Cung, Bích Du Cung truy sát, lão ta từng tuyệt vọng, tùy thân binh khí không có giữ lại được một món nào, nếu trong tay lão ta có thanh cổ kiếm của Giáo Đình thì lão ta cũng sẽ không chật vật như vậy.

"Cũng tốt!" Sở Phong lộ ra sắc mặt khác thường, đi theo sau, núi Long Hổ vô cùng nguy hiểm, hắn bức bách Tịch Lặc leo núi, dò đường cho hắn, không còn gì tốt hơn.

"Sở Phong, đón lấy." Đằng sau, Hoàng Ngưu gọi hắn, đem Kim Cương Trác vứt ra tới, không có rót vào năng lượng, nếu không sẽ trực tiếp biến thành đại sát khí.

Vèo một tiếng, Sở Phong vận dụng năng lượng tinh thần dẫn dắt, cầm Kim Cương Trác trong tay tiếp tục đuổi theo Tịch Lặc, bây giờ hắn cực kỳ tự tin.

"Móa nó, cái chỗ đáng chết này làm cho ta càng ngày càng khó chịu.” Đại Hắc Ngưu gầm nhẹ.

Đông Bắc Hổ cũng toàn thân không được tự nhiên, bọn họ bị tụt lại ở phía sau, khó mà tăng tốc độ, bị lực lượng vô danh áp chế, luôn cảm thấy lòng có sợ hãi.

Ngay cả Bất Tử Phượng Vương cũng tim đập thình thịch, toàn thân liệt diễm màu đen cháy bừng bừng, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch.

Trên đường đi có không ít thi cốt, cũng không thiếu Vương cấp. Một thời gian trước, thỉnh thoảng có Thú Vương leo núi, muốn leo tới đỉnh núi, nhưng cuối cùng phải nuốt hận, lúc chạy trốn thì chết ở trên đường xuống núi.

Sở Phong không nhanh không chậm, thôi động phi kiếm, buộc Tịch Lặc đào vong, tương đương với đang dò đường cho hắn.

Một mảnh ruộng bậc thang, ánh sáng xanh lập lòe, tử khí bừng bừng, nơi này rất kinh người, khiến cho Tịch Lặc cũng kinh ngạc một trận, chẳng lẽ là trồng thực vật thần thánh?

Sở Phong nhanh chóng tới gần, hắn cũng nhìn thấy, nơi này linh khí nồng đậm, điềm lành lượn lờ trong khu vực này.

Một tấm bia đá dựng đứng ở bên ngoài ruộng bậc thang, phía trên có khắc mấy chữ cổ: Thiên Sư Hàng Yêu Thuật!

Lại là một hàng chữ như vậy, khiến cho người ta kinh ngạc, đây tuyệt đối là do thiên địa dị biến nên bia đá mới từ dưới mặt đất nổi lên, trước kia núi Long Hổ cũng không có thứ này.

Tịch Lặc trong mắt tinh quang tăng vọt, lão ta vẫn luôn ngấp nghé thần sơn của phương đông, từng nghiên cứu rất sâu về văn hóa Trung Quốc cổ, cũng biết đọc những chữ cổ này.

Dù là bản thân lão ta đang chịu trọng thương, cũng trở nên kích động!

Phải biết, núi Long Hổ là một vùng đất phi phàm, tổ đình của Đạo giáo, mỗi đời đều có Thiên Sư tọa trấn, thế mà ở chỗ này nhìn thấy bia cổ như vậy, khiến cho lão ta động tâm.

Xoẹt!

Sở Phong một kiếm chém tới, Tịch Lặc lập tức vọt lên, tránh né ra ngoài, nhanh chân chạy vọt về phía trước.

Hai người một trước một sau, xâm nhập chỗ sâu trong ruộng bậc thang, rốt cục gặp được diện mạo thật sự của một mảng thực vật có thụy quang tràn ngập này.

Nơi này có vài chục gốc dây cà, phiến lá xanh biếc, hào quang lấp lánh, bên trên mỗi một gốc đều kết quả cà óng ánh như được đúc thành từ tử kim, cho người ta cảm giác nó như là kim loại chứ không phải trái cây, cũng tràn ngập sương mù màu tím.

Tình huống như thế nào? Sở Phong không hiểu.

Ngay cả Tịch Lặc cũng đang hoài nghi, ruộng bậc thang phía sau bia đá ghi lại Thiên Sư Hàng Yêu Thuật sao lại mọc ra quả cà kỳ dị như vậy?

Xem ra là mới chín cách đây mấy ngày mà thôi, dây cà mọc xanh tốt, từng quả cà tử kim lớn như một nắm đấm đang tỏa hương thơm.

Không lẽ đây cũng là một loại trái cây thần thánh? Sở Phong trong lòng hơi động.

Tịch Lặc cũng đang hồ nghi, bảo trì một khoảng cách an toàn với Sở Phong, trong mắt của lão ta đột nhiên xuất hiện ánh sáng nóng bỏng, nếu như cái này cũng coi là dị quả, như vậy thương thế của lão ta sẽ được nhanh chóng trị khỏi.

Xoẹt!

Sở Phong động thủ, một kiếm chém về phía Tịch Lặc, sợ tên mãnh nhân đột phá sáu đạo gông xiềng ăn tử kim quả cà khôi phục lại ở chỗ này, nhất định phải ngăn cản.

"Hắc!"

Tịch Lặc cười lạnh, cho dù lão ta đang suy yếu, cũng không thể nào bị chém giết trong nháy mắt, cực tốc né tránh, đồng thời phóng tới tử kim quả cà, nơi này có vài chục gốc, đều có trái cây, có thể tuỳ tiện hái tới.

Phốc!

Phi kiếm để lại một vết thương đáng sợ trên người của Tịch Lặc, nhưng lúc này Tịch Lặc cũng thành công chạm đến một quả cà.

Đột nhiên, kinh biến phát sinh, ánh sáng tím nở rộ, thụy khí mạnh mẽ phóng lên tận trời, cùng lúc là một tiếng nổ mạng vang lên.

Quả cà màu tử kim đó trực tiếp hóa thành lôi điện, đánh cho Tịch Lặc bay tứ tung, toàn thân bốc lên khói xanh, không ngừng run rẩy.

Sở Phong còn chưa kịp kinh hỉ, sau đó, hắn cũng trúng chiêu, bởi vì vùng đất này có quá nhiều quả cà, hết cái này đến cái khác, tự động rụng xuống, trực tiếp đều hóa thành tử sắc thiểm điện.

Lốp bốp!

Sở Phong tại chỗ bị điện giật run rẩy, né tránh không được, toàn thân đều là hồ quang điện, thân thể cực kỳ đau nhức.

Hắn vội vàng vận chuyển năng lực của mình, tay trái phát ra ánh sáng, hóa giải lôi điện, bởi vì khi hắn đột phá đạo gông xiềng thứ tư thì có được năng lực khống chế lôi điện.

Dù là như thế, hắn cũng cực kỳ chật vật, thân thể cháy đen, bị đánh bay ra ngoài.

Đáng chết Thiên Sư Hàng Yêu Thuật, Sở Phong nguyền rủa.

Vèo một tiếng, Sở Phong nhảy ra khỏi mảnh ruộng bậc thang này, tiếp tục đi lên, thế nhưng là hắn hạ xuống, hắn lập tức đau cả đầu, bởi vì trong mảnh ruộng bậc thang này lại tràn đầy dưa leo đang tỏa hào quang xanh biếc.

Tịch Lặc rất thảm, bị lôi điện màu tím đánh cho bay đi lên, trực tiếp rơi vào trong đống dây dưa leo.

Oanh!

Dưa leo trên đó lập tức nổ tung, hóa thành tia chớp màu xanh, đan xen lẫn nhau, lập tức đánh cho thân thể hai người run rẩy không ngừng, toàn thân cháy đen.

Hai người đều bị thiểm điện điên cuồng bổ trúng, tổn thương càng thêm tổn thương, mặc dù trong chốc lát còn chưa chết, nhưng là tình huống cũng rất không ổn, tư vị này quá khó tiếp thu rồi.

Nhất là Tịch Lặc, vết thương triệt để không chảy máu, bởi vì miệng vết thương đã bị thiểm điện đánh cháy khét lẹt.

Bên trong vùng đất này có rất nhiều dây dưa leo, vô số điện quang màu xanh, ép cho hai người chỉ có thể trốn, không có cách nào ở lại nơi này.

Chắc chắn là không thể trốn về bằng đường cũ, quả cà màu tử kim còn đang phát nổ trong mảnh đất bên dưới, tử sắc thiểm điện lít nha lít nhít, phong tỏa con đường.

Sở Phong kiên trì tiếp tục nhảy lên trên.

Tịch Lặc mặc dù thương thế nghiêm trọng, nhưng phản ứng nhạy cảm, cũng nhanh chóng chạy trốn, thả người nhảy lên, đi vào một mảnh ruộng bậc thang khác.

Bình Luận (0)
Comment